Lâm Kiến Lộc vừa nói xong, bốn phía an tĩnh đến đáng sợ.
Có lẽ trời sinh hắn đã có cái khí thế đó.
Đặc biệt là những người phạm sai lầm đứng trước mặt hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giờ phút này ngay cả Vu Tĩnh cũng phải héo, dù nó có khí thế ngập trời cũng lấy không ra, héo hon nói với Lâm Kiến Lộc "Không đánh nhau, sao bọn mình lại đánh nhau được?"
"Ừm." Lâm Kiến Lộc gật gật đầu, ném tờ giấy đã bị vo tròn vào thùng rác gần đó, cặp mày nhăn mới thả lỏng ra.
Xung quanh như tuyết được tan, áp lực cũng nhỏ hơn nhiều.
Hiếm khi gặp được hắn, Vu Tĩnh lại là người lớn gan, lúc này liền nổi lá gan lên muốn đùa giỡn với hắn "Làm kinh động đến cậu, bạn học Lâm Kiến..."
Chữ "Lộc" còn chưa nói hết, Lâm Kiến Lộc đi ném giấy xong vòng trở về, trực tiếp lướt qua nó, đi đến trước mặt Diêm Hàn.
......!
Mọi người đồng loạt hít một hơi thật sâu, trước mắt bao người, Lâm Kiến Lộc nói "Bạn học, cậu đi cùng tôi một chút."
"Tôi á?" Diêm Hàn chỉ chỉ bản thân, cậu cũng giống những người khác không dám tin tưởng.
"Ừm, cùng tôi đến khu giáo vụ."
"..."
Không biết có phải quen làm học sinh hư rồi không, Diêm Hàn theo bản năng cảm thấy cái chỗ kia không có gì tốt đẹp.
Những người khác cũng cảm thấy như vậy, xung quanh vang lên tiếng nghị luận khe khẽ.
"Ừ thì...!Có thể mạo muội hỏi một câu, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Dưới ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cà lơ phất phơ nhìn lại hắn.
Phải có chuyện mới phán người ta tử hình chứ, vô duyên vô cớ kêu người ta tới khu giáo vụ làm gì? Ngại quá, cậu cũng không muốn đi.
Không ngờ Lâm Kiến Lộc lại rất thoải mái mà nói cho cậu "Thầy Cốc tìm cậu, hẳn là muốn cho cậu làm tập mẫu."
"Thầy Cốc?" Diêm Hàn nhanh chóng chớp chớp mắt, ngay sau đó liền nhớ đến chủ nhiệm giáo dục mập mạp đứng trên bục ban nãy.
Nhưng không đúng nha...!
Trọng điểm là...!Chủ nhiệm giáo dục kêu mình tập mẫu?!
Diêm Hàn đang cạn lời, em gái ngực bự mang váy đột ngột xuất hiện trước mặt cậu [Chúc mừng!!]
!!!
Hình ảnh của Tiểu Ngũ xuất hiện quá đột ngột, Diêm Hàn không kịp phòng ngừa bị dọa đến hết cả hồn.
Cậu liếc nhìn Tiểu Ngũ đột nhiên "hiện nguyên hình", trong đầu thì hỏi nó "Chúc mừng cái gì?"
[Chúc mừng ký chủ mở ra nhiệm vụ ẩn đầu tiên nha!]
"!!!" Diêm Hàn "???"
[Trở thành học sinh tập mẫu xuất sắc nhất.
Biểu hiện tốt có khi còn được cộng điểm đấy nhé!]
Tin tốt thật.
Diêm Hàn nhìn Tiểu Ngũ đang không ngừng nháy mắt với mình "Anh có thể hiểu sự kích động của em, nhưng sau này em đừng xuất hiện đột ngột như vậy có được không?"
[Vì sao?] Tiểu Ngũ không hiểu [Người khác cũng đâu nhìn thấy em.]
"Nhưng em sẽ dọa anh."
[Em cho rằng ký chủ không sợ trời không sợ đất!]
"Nhưng ông rất sợ em!"
[Vì sao chớ?] Tiểu Ngũ vẫn không thể hiểu.
"Vì anh không thích tạo hình này của em."
[Vậy thế này thì sao?]
Tiểu Ngũ lắc mình biến hóa, biến thành một anh trai cơ bắp cao hơn mét chín, thân trên trần trụi lộ ra tám khối cơ bụng sáng chói.
"..."
Mặt anh trai cơ bắp trông thế nào thì Diêm Hàn không biết, cậu chỉ liếc liếc phía dưới một cái liền vội quay đầu đi "Không, anh sai rồi, em vẫn nên biến về như trước kia đi."
[...]
Đối thoại với Tiểu Ngũ cậu khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, đặc biệt là tám cục cơ bụng đó quá ư là chói mắt, thân là một bé gay trời sinh hứng thú với cơ thể nam giới, zin còn chưa phá, vẫn còn đang ở giai đoạn ảo tưởng, mới nhìn một cái Diêm Hàn đã có một loại cảm giác...!Phải hình dung thế nào nhỉ?
À đúng, cứng cả người.
Không được tự nhiên mà cúi đầu nhìn váy của mình, Diêm Hàn lạc đề mà nghĩ: Mẹ nó, này mà cứng thật thì hơi rõ ràng rồi đấy.
Chắc là không đâu.
Tốt xấu mình cũng mang quần leggings...!Nghĩ như vậy, vô ý ngẩng đầu lên, liền đụng trúng một đôi mắt đen như mực, không chớp một cái nhìn chằm chằm cậu.
......!
Ngại quá quên mất, Lâm Kiến Lộc đang đứng trước mặt mình.
Diêm Hàn kêu Tiểu Ngũ nhanh nhanh lăn về, cậu không muốn làm trò trước mặt Lâm Kiến Lộc chút nào!
Ấy ấy anh ơi! Anh trai nhìn đi đâu đấy! Ngẩng đầu lên mau! Phía dưới tôi không có gì hết á! Không có cục nào đâu! Thật sự không có!
Cứ cảm thấy Lâm Kiến Lộc đã phát hiện ra cái gì, Tiểu Diêm Hàn muốn cục không có cục nháy mắt bị dọa rén.
Diêm Hàn dứt khoát túm cánh tay Lâm Kiến Lộc, hai tay giống như kìm sắt mà bắt lây cổ tay áo hắn, kéo người quay về, không cho nhìn nữa "Sao còn chưa đi, chúng ta đi nhanh thôi!"
Diêm Hàn sức lực lớn, dáng người tiêm gầy cao ráo, Lâm Kiến Lộc đứng không vững lắm, chưa kịp phòng ngừa đã bị cậu lôi đi, để lại một đám người kinh hô, biểu tình khiếp sợ như trời sập đất lún.
"Đù má! Nhỏ nhỏ nhỏ ôm cánh tay Lâm Kiến Lộc! Ai cho nó cái dũng khí đó!"
"Trời ơi...!Nhỏ sờ soạng Lâm Kiến Lộc...!Trời tôi ơi!"
"Mau đỡ tao tao sắp ngất rồi...!Không phải Lâm Kiến Lộc có thói ở sạch sao? Có ai làm vậy với cậu ấy bao giờ!"
"Cái này, nhỏ này...!Sao nó dám! Hu hu hu tại sao Lâm Kiến Lộc để nó ôm! Tôi không tin!"
Cùng lúc đó trên sân thể dục có người móc điện thoại ra, chụp lại cảnh hai người cầm tay rời đi.
Diêm Hàn còn không biết hành động theo bản năng này của mình đã đem tới sóng to gió lớn gì.
Trên thực tế, cậu cái gì cũng không chú ý tới.
Lâm Kiến Lộc nháy mắt đã bị ôm tay kéo đi, lúc đầu thân thể hắn cứng còng, nhưng hai người đi chưa tới hai bước, Diêm Hàn cảm thấy không ổn liền chủ động buông lỏng ra.
Hai người cứ như vậy biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Trên sân trường mọi người đã giải tán gần hết, những người còn lưu lại đều là đến xem náo nhiệt, lúc này phó lao động của từng lớp bắt mọi người xếp hàng thẳng thóm lại lần nữa, trật tự quy củ đi về khu dạy học.
Bóng dáng hai người cũng đã biến mất, nhưng mọi người vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, có người còn đang nghị luận, thậm chí là rút điện thoại ra phát tán tin tức.
Chỉ có Ôn Giác Vinh là vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà nói "Sớm biết tập nhảy đàng hoàng là được đi lên trước tập mẫu, tôi cũng ráng mà nhảy..."
"Dáng người này của cậu nhảy có lên không?" Hầu Tử đi phía trước đánh đâu trúng đó nói ra chân tướng.
"Cậu! Đáng ghét!" Ôn Giác Vinh ngay tại chỗ ném cho cậu ta ánh mắt xem thường.
Nói đến cũng khéo, hai người Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc vừa đi đến cổng khu giáo vụ đã gặp được thầy Cốc.
Chủ nhiệm giáo dục mới vừa nãy đứng trên bục thấy một người nhảy rất tốt, nhưng xa quá nên không rõ là ai.
Ông hỏi ủy viên kỷ luật phụ trách gần đó, cuối cùng là nhờ Lâm Kiến Lộc đi tìm bạn học này.
Lúc này vừa thấy Lâm Kiến Lộc thầy Cốc liền biết, hỏi "Đây là bạn học vừa nãy tập tốt đó đúng không?"
Lâm Kiến Lộc gật đầu nói "Đúng vậy."
Thầy Cố đánh giá Diêm Hàn từ trên xuống dưới, nói "Bạn học này cắt tóc rất đúng tiêu chuẩn, ừm, đồng phục cũng hợp quy tắc, em tên là gì?"
"Diêm Hàn ạ.".
truyện kiếm hiệp hay
"Năm nhất lớp mười bảy?"
"Vâng ạ."
"Lớp mười bảy có được người như em cũng hiếm đấy, từ tuần sau em lên tập mẫu nhé, lát nữa thầy sẽ nói một tiếng với chủ nhiệm lớp các em."
Diêm Hàn lộ ra nụ cười mỉm tiêu chuẩn "Cảm ơn thầy."
Không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nghe khẩu khí của Tiểu Ngũ, có lẽ tập mẫu sẽ đem lại cho cậu món lời lớn, có khi còn được nhanh chóng tăng điểm.
Cứ thế là thấy nhiệt tình hẳn.
Thầy Cốc còn có việc bận, nên đi trước.
Chuông vào học đã reo, trên đường đi về khu dạy học, Lâm Kiến Lộc giống như có chút tâm sự, một câu cũng không nói, đến khi hai người lên tới lầu ba, đứng trước cửa thang lầu vẫn là Lâm Kiến Lộc nói trước "Quay về đi."
"...!À, được."
Lúc Diêm Hàn rời đi Lâm Kiến Lộc vẫn không động đậy.
Lâm Kiến Lộc không chịu nhúc nhích, Diêm Hàn đành cố ý đi chậm lại, còn muốn thừa cơ đi WC, không ngờ đúng lúc này thầy chủ nhiệm béo lùn đi lên lầu, khí thế còn rất hung dữ.
"Thầy."
"Em