Trận đấu của lớp mười bốn là vào thứ tư, đối thủ còn là ban xã hội, đây cũng là nguyên nhân lớp trưởng kiên định cảm thấy có lẽ bọn họ có được vị trí có thể đốc thúc bọn họ nỗ lực chăm chỉ.
Không phải là kỳ thị ban xã hội, mà là nói nam sinh ban xã hội ít, am hiểu thể thao lại càng ít, còn nữ sinh, đừng nói ban xã hội, nữ sinh cả khối cơ hồ chẳng có ai mạnh được như Diêm Hàn, cho nên đến nay các lớp ban xã hội đều là điển hình cho không am hiểu thể thao vận động.
Thế nhưng dù như vậy, các bạn học lớp mười bốn cũng không khinh địch, liên tục huấn luyện cường độ cao một tuần, ngay cả thứ bảy chủ nhật cũng tiến hành tập luyện đặc biệt, đám Ôn Giác Vinh ban đầu còn cảm thấy chơi bóng rất thú vị sau này cũng bị mả lớn mồ hôi cùng cơ bắp đau nhức đánh bại, một đường khóc chít chít kiên trì, nếu không phải có mấy người đi đầu huấn luyện, bọn họ đã từ bỏ từ lâu.
Cuối cùng cũng tới ngày thứ tư, coi như đòi cái công đại cho một tuần trả giá bao mồ hôi nước mắt, trước tiết tư nhóm vận động viên cùng đội cổ động viên đều ăn chút gì trước, phòng ngừa lát nữa không có thời gian ăn cơm mà mất sức.
Sắp đến giữa trưa tan học mọi người xoa tay hầm hè, cả lớp tim mọc cỏ, chờ xem thi đấu.
Vừa tan học, cả đám liền chạy sang phòng giữ đồ đối diện để thay quần áo.
Tranh thủ cuối tuần lớp trưởng còn cầm quỹ lớp đi mua cho mỗi người một bộ đồng phục, ngay cả Diêm Hàn ngồi dự bị cũng có.
Bây giờ giữa trưa chỉ mang đồng phục đánh bóng cũng không thấy lạnh, thế nhưng quần áo bóng rổ hơn phân nửa tương đối rộng, Diêm Hàn nếu trực tiếp mặc vào thì cái gì nên lộ không nên lộ đều lộ hết, cho nên bên trong cậu vẫn mang một cái áo thun ngắn tay quy củ, còn không quên dán ngực giả lên.
Trong khoảng thời gian này quần áo càng lúc càng ít, đại ca mang ngực giả cũng càng lúc càng thuần thục, càng không còn chướng ngại tâm lý.
Thế nhưng cậu quá mệt mỏi, cho nên càng ngày càng gầy, trước ngực với sau lưng cộng lại cũng không có mấy lạng thịt, không cần biết ép chặt thế nào cũng không có hiệu quả, ngực dán đơn thuần đã không được việc nữa, ngực của anh Diêm dùng mắt thường cũng thấy càng lúc càng nhỏ...
Vì thế đại ca cũng có chút sốt ruột.
......!
Lớp trưởng ngoại trừ mua đồng phục cho các cầu thủ còn mua quần áo thống nhất cho nhóm cổ động viên —— Bên trên là áo ngắn bó sát người, bên dưới là váy ngắn, vớ ống cổ cao màu trắng, lại mang thêm giày màu trắng, là quần áo tiêu chuẩn dành cho cổ động viên, không quá lộ, lại tràn ngập hơi thở thanh xuân cùng sức sống.
Thế nhưng để các bạn học nữ thường mang váy đồng phục dài cập đầu gối chuyển sang mang quần áo thế này cũng sẽ không quen.
Mấy bạn nữ thay quần áo xong cũng đã ra khỏi WC, tuy rằng cũng đủ làm người sáng mắt, nhưng đương sự lại không mấy vừa lòng "Gì vậy trời, cái áo này quá bó, cái váy này quá ngắn, còn vớ nữa..."
Mấy bạn nữ giật nhẹ trái, túm nhẹ phải, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
"Quỹ lớp có hạn, chất lượng quần áo phải khác rồi, chỉ mang buổi trưa thôi mà, mọi người nhịn chút nha." Lớp trưởng ngượng ngùng nói "Nói nữa, các cậu xem Tần Tư Du, cậu ấy cũng chịu mang đấy thôi, các cậu còn sợ cái gì!"
Tần Tư Du "..."
Trợn trắng mắt xong liền đá lớp trưởng một cái.
Với tư cách một lớp trưởng khác, mấy chuyện này phải đi đầu tham gia, cho nên Tần Tư Du cũng là hàng đầu trong đội cổ động.
Thế nhưng dáng người của nhỏ so với con gái bình thường thì chắc hơn, mang trang phục kiểu này không chỉ không đẹp, mà còn lộ khuyết điểm của nhỏ ra ngoài.
Thế nhưng Tần Tư Du cũng thoáng, bản thân nhỏ chả thấy mình đẹp, tuy rằng đôi khi con gái cũng thích đẹp, muốn làm đẹp, nhưng dáng người mình không tốt là sự thật, nhỏ chẳng sợ người ta nói này nói nọ.
Nếu đã đồng ý làm cổ động viên thì còn rối rắm làm gì, dù sao cũng là vì muốn tốt cho lớp, chỉ tính đầu người thôi mà.
Cho nên mặc dù mang quần áo kiểu này, Tần Tư Du nên nhảy thì nhảy, nên đánh người thì đánh người, trong khoảng thời gian gần đây nhỏ lần nữa tìm được tự tin cùng vui sướng hồi trước khi học cao trung, vậy nên dù dáng người không dễ nhìn, rộng rãi cùng tươi sáng lại thành phần thêm điểm, bao người ngưỡng mộ.
Nhóm người thay quần áo xong một bên xỉa xói lẫn nhau một bên hi hi ha ha đi tới sân vận động.
Hôm nay năm 2 đánh trước, cho nên tạm thời còn chưa có chuyện cho bọn họ làm, lớp trưởng liền gọi mọi người sang một bên nghỉ ngơi ngồi chờ, thuận tiện xem năm 2 chơi bóng.
Đội cổ động còn vội hơn nhóm cầu thủ, giải lao giữa hai trận mấy nhỏ phải lên biểu diễn rồi, nhưng bởi vì đội ngũ là thành lập tạm thời, thời gian lại hơi gấp, Tần Tư Du không yên tâm, tranh thủ năm hai đang thi đấu bèn kéo những người khác ra ngoài luyện lại.
Mấy cô gái hoa hòe lồng lộn ra ngoài tập múa, để lại Diêm Hàn cùng một đám bạn học nam (...) ngồi bên cạnh ghế tuyển thủ trong thính phòng để nghiên cứu đấu pháp cùng chiến thuật.
Ôn Giác Vinh giơ tay hoa lan xoắn thân mình mập mạp, một tuần huấn luyện cậu ta phải ốm xuống sáu cân, tuy rằng là do chỉ số cân nặng quá lớn nên lúc ốm xuống mới lộ rõ như vậy, nhưng vận động nhiều quả thật sẽ làm con người ta có tinh thần hơn.
Lên tinh thần rồi cậu ta xấu hổ nói "Đấu pháp với chiến thuật nghe không vào, tự nhiên người ta thấy hồi hộp quá phải làm sao đây!"
"..."
Sợ bọn Ôn Giác Vinh chưa từng lên sân hôm nay sẽ khẩn trương, Diêm Hàn dứt khoát nói cho bọn họ mấy vụ từng phát sinh hồi lúc cậu còn đánh bóng, đương nhiên không thể nói là tự mình trải nghiệp, sợ làm bọn họ hoài nghi, nên từ đầu đến cuối cậu đều dùng "một bạn học hồi trước" để làm vai chính trong chuyện cũ.
Nói hứng khởi đại ca cũng loáng thoáng tìm về được cảm giác chạy vội trên sân bóng khi ấy, vì thế càng kích động, kể chuyện sinh động như thật, hù đám Ôn Giác Vinh sửng sốt, sôi nổi tỏ vẻ "Anh Nhan, lớp cũ của cậu có bạn học trâu bò như vậy luôn sao? Chả trách cậu lợi hại như vậy!"
Diêm Hàn mỉm cười hàm súc dưới ánh mắt hâm mộ cùng sùng bái của bạn học, dõng dạc mà nói "Đúng vậy, trâu bò như vậy đó."
Bởi vì Diêm Hàn cố hết sức làm sinh động bầy không khí, khu nghỉ ngơi đợi ra sân của bọn họ còn vô cùng náo nhiệt, còn có bạn học lại giao lưu kinh nghiệm cùng đấu pháp với cậu, liền tạo thành cảm giác tất cả mọi người đều di chuyển xung quanh cậu.
Thế cho nên trận náo nhiệt này suýt thì đè đầu trận bóng đang diễn ra trong sân, người trên khán đài cũng chú ý tới khu chờ bên này, tò mò cái người đứng ở trung gian được mọi người vây quanh kia là ai.
Kỳ thực Diêm Hàn tuy gầy, nhưng vóc dáng vẫn cao, dáng người hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ "nhỏ xinh", mặc đồng phục bóng rổ của đội, đứng bên cạnh mấy bạn học nam cũng sẽ bị người ta nhận là nam sinh.
Nhưng khuôn mặt kia quá mức tinh xảo xinh đẹp, đường cao sắc nét duyên dáng lại giống như thẻ nhận dạng, chỉ cần nhìn thấy mặt cậu sẽ không có ai hoài nghi cậu là ai, dù là bạn học không cùng tầng với cậu, hay là đàn anh đàn chị năm hai, chỉ cần biết rằng đó là vị trí của lớp mười bốn, cũng đã đoán được thân phận của cậu.
—— Là giáo hoa ở lớp mười bốn đó sao!
Giáo hoa mang đồng phục đánh bóng bình thường, tóc ngắn quy quy củ củ vẫn là sự tồn tại sáng chói trong đám người, ngoại trừ giáo hoa ra, dường như không còn ai có thể lớn thành như vậy.
Trận đấu của năm hai lần này không có gì hấp dẫn, hai bên đánh cũng rất ôn hòa, công thêm bên cạnh có lớp mười bốn, rất nhiều người tới xem náo nhiệt tình nguyện quay đầu nhìn giáo hoa chứ không muốn xem bóng.
Mà lúc Diêm Hàn vừa nói vừa cười với người khác, Lâm Kiến Lộc cả quá trình đều không nói gì, hình như là đang ngẩn người, cũng không biết là suy nghĩ cái chi nữa.
Thế nhưng trải qua một tuần thí nghiệm, Diêm Hàn đã nắm được giới hạn của kế hoạch kiều mị, kỳ thật trước mặt Lâm Kiến Lộc cậu cũng có thể cười ha ha, làm một vài động tác thô bỉ, chỉ cần chú ý một vài chi tiết lời nói cử chỉ, biểu tình cùng ngữ khí nói chuyện đừng quá phóng khoáng, đừng văng tục đừng đánh người, trên cơ bản sẽ không bị hệ thống phán định thất bại.
Không biết trước kia là do quá sợ Lâm Kiến Lộc nên phức tạp hóa nhiệm vụ hay là vì cái gì khác, bây giờ Diêm Hàn chỉ cảm thấy nhiệm vụ này mình hoàn toàn có thể nhắm mắt để làm!
Thế nhưng nên sao thì sao, đoạn thời gian này đại ca cũng đã nuôi được thói quen ngồi phải khép hai chân lại rồi, lúc ngồi xổm xuống cũng biết sửa sang lại váy, khép hai đùi lại cùng một chỗ rồi mới ngồi xổm.
Còn có tư thế đi đường, động tác ăn cơm cũng được cậu chú ý mà thay đổi, tránh cho động tác quá mức cuồng dã, không đủ thục nữ.
Cho nên lúc này Diêm Hàn nhích trái nhích phải đều nghiêm cẩn khép hai cái đùi lại, thuận tiện lộ ra nụ cười không kiên nể gì.
Đặc biệt là khi đàn anh năm hai trên sân làm ra một vài động tác làm người ta mắc cười, Diêm Hàn cùng với mọi người, cười sang sảng hào phóng.
Thấy tình huống muốn cười ầm lên còn theo bản năng mà vỗ vỗ đùi Lâm Kiến Lộc ở bên cạnh.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà động tác đụng chạm của hai người càng lúc càng nhiều, đặc biệt là khi biết mình có thể giảm bới chướng ngại cho anh Đại Lâm, Diêm Hàn hoàn toàn giải phóng bản thân.
Trước kia còn biết ngẫm nghĩ, bây giờ hoàn toàn không quan tâm thời gian đụng chạm có bị lỗ hay không.
Con người anh Diêm là vậy đó, không suy xét quá nhiều thứ với bạn bè thân thiết, giống như cậu thường hay bá vai Ôn Giác Vinh vậy, từ khi hai người làm bạn cùng bàn, cũng vì nguyên nhân vị trí nên động tác vỗ đùi này rất thường xảy ra.
Lâm Kiến Lộc bị cậu vỗ một cái xong là hoàn hồn ngay, dưới ánh mắt kinh hoảng của mọi người quay đầu nhìn cậu, mặt không biểu tình, nhưng đáy mắt lại ẩn ẩn chút tươi cười.
Hắn cũng không hỏi làm sao, vỗ hắn có chuyện gì, dù sao thì hắn cũng đã thành thói quen.
Mấy người bên cạnh bọn họ đều kín như bưng mà đưa mắt nhìn nhau, kỳ thật còn muốn giáo dục quần chúng bị hoảng sợ một chút: Sao, chỉ sờ đùi thôi mà, chuyện thường của anh Nhan với anh Lâm thôi mà, có cái gì mà hết hồn.
Diêm Hàn bên này còn vừa nói vừa cười, lúc trận đấu trên sân đi được hai phần ba thời gian, mọi người đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên từng đợt tiếng thét chói tai của con gái.
Vị trí hiện tại của bọn họ là ở sát mép thính phòng, bên cạnh thông với hành lang đi đến sân bóng rổ, mà nhóm Tần Tư Du đang đứng ở hành lang đằng sau tập dợt lần cuối.
Mà rất rõ ràng, giọng của Tần Tư Du trộn lẫn trong mấy tiếng thét vừa nãy.
Tuy rằng hiện trường vô cùng náo nhiệt, nhưng đám Diêm Hàn vẫn nghe được mấy tiếng kia rất rõ.
Liếc mắc nhìn nhau mấy cái, phản ứng đầu tiên chính là đã có chuyện xảy ra, Diêm Hàn vội đứng lên chạy tới phía cầu thang.
Đám lớp trưởng theo sát đằng