Giọng nói dễ nghe của đối phương truyền qua mic, nháy mắt đó Diêm Hàn còn tưởng mình nghe lầm.
Nhưng cậu rất nhanh đã "má" một tiếng, lúc này mới nhớ ra, Lâm Kiến Lộc có skill dịch chuyển tức thời mà!
Nghe đối phương nói đang ở bên ngoài, phản ứng đầu tiên của Diêm Hàn là bò dậy mở cửa cho hắn.
Nhưng nhổm lên mới nhớ trên người mình còn có cái mặt nạ dưỡng mông sáng bóng, không lệch không nghiêng, ướt sũng dán trên mông!
...!Không thể để Lâm Kiến Lộc phát hiện mình đang đắp mặt nạ dưỡng mông.
Xấu hổ chết mất!
Diêm Hàn theo bản năng mà muốn xé tấm mặt nạ trông giống quả đào xuống, trong cơn hoảng loạn thế mà cậu còn nhớ phải hỏi Tiểu Ngũ "Thời gian đắp đủ chưa?"
[...!Còn chưa đến nửa phút.] Tiểu Ngũ nói.
......
Được rồi.
Vì thế Diêm Hàn chỉ có thể nói với bên kia đầu dây "...!Cậu chờ tôi chút xíu nhé!"
Rồi sống không còn gì luyến tiếc nằm về giường.
Còn thấy hơi khó tin, trong đầu không khỏi nghĩ: Đậu xanh, Lâm Kiến Lộc đến muộn như vậy chẳng lẽ để dịch bài cho mình!
"Được." Lâm Kiến Lộc đứng ngoài cửa, hai bên đều lâm vào trầm mặc, nhưng điện thoại lại không cúp.
(Edit: Lắm tiền điện thoại thiệt.)
Cũng không thể đơ như vậy mãi, Diêm Hàn nghĩ nghĩ, vẫn nói "Anh Đại Lâm còn ở ngoài đó không?"
"...!Ừm." Lâm Kiến Lộc nói.
"...!Sao cậu lại tới vậy? Thôi đi, cậu chờ tôi một chút!"
Ngay lúc Tiểu Ngũ thông báo với cậu đã hết giờ.
Diêm Hàn vội vàng nhảy dựng khỏi giường, một tay kéo mặt nạ dưỡng mông xuống, sau đó chui vào phòng hóa trang tùy tiện chọn bộ đồ ngủ kiểu dáng khá trung tính tròng vào.
Cậu cũng không hiểu sao mình lại hấp tấp như vậy, nhưng chờ cậu kịp phản ứng thì đã mang áo ngủ mở cửa rồi.
Đẩy cửa phòng rồi nhẹ nhàng chạy ra ngoài, nhà kiểu cũ không có gì đặc biệt, nhưng hành lang rất dài, cửa cũng nhiều, trên hành lang cạnh phòng cậu có một cánh cửa, ngoài hành lang còn có một phòng, mà cách xa nhất còn có cửa viện...!
Ý thức được nếu mở từng cánh cửa thế này có lẽ sẽ làm hai cụ tỉnh giấc, vì thế Diêm Hàn thấp giọng nói với điện thoại "...!Nói thế này thì hơi kỳ, nhưng anh Đại Lâm có thể tự vào không?"
"...!Được.
Vậy cậu về phòng chờ tôi đi." Lâm Kiến Lộc nói.
Nhớ ra đối phương dịch chuyển tức thời không thể bị người khác nhìn thấy, vậy nên Diêm Hàn làm theo.
Chờ điện thoại truyền đến giọng Lâm Kiến Lộc nói "Mở cửa đi", cửa phòng liền bị kéo ra, Diêm Hàn mang áo ngủ ló đầu ra nhìn hai bên một cái, rồi mới kéo Lâm Kiến Lộc vào phòng mình.
"Trễ thế này rồi sao cậu lại tới?!" Động tác cậu kéo Lâm Kiến Lộc có hơi mạnh bạo, Tiểu Ngũ không thể không phát ra tiếng [Ấy ấy ấy] để cảnh cáo.
Nhưng mà đại ca kích động! Lúc này có thể khống chế âm thanh đã không tồi, dùng sức mạnh quá cũng đành chịu thôi.
Xoay người nhanh chóng khóa cửa phòng lại, cái khác cậu không sợ, chỉ sợ Lâm Kiến Lộc đột nhiên xuất hiện sẽ làm cho hai cụ hết hồn.
Dù sao thì thân phận bây giờ của cậu cũng là con gái.
Nếu như bị phát hiện trong phòng cậu tòi ra thêm một "trai lạ".
......
Vậy có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
"Tới giúp cậu dịch bài." Lâm Kiến Lộc trả lời.
Diêm Hàn "!"
"Xin lỗi, có phải tôi dọa cậu rồi không?"
"Ấy ấy ấy, cậu nói gì vậy."
Đại ca cũng là người lớn từng trải qua sóng gió, sao lại bị người đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà dọa sợ được.
Diêm Hàn gãi gãi đầu, giải thích "Không phải quấy rầy hay gì, chỉ là nếu lỡ ông bà nội tôi nhìn thấy cậu thì sao, cậu hù chết họ mất."
Thì ra là vì cái này.
Lâm Kiến Lộc hơi hơi mỉm cười trả lời "Sẽ không bị phát hiện."
"Hửm?"
"Nói nhỏ chút sẽ không bị phát hiện, lúc tôi vào họ đang ngủ rất say."
Diêm Hàn "..."
Lúc này cả đầu anh Diêm chỉ có: Mẹ nó, chả trách Lâm Kiến Lộc phải tự lập cho mình ba mươi trang điều khoảng, chắc có hơn mười trang là hạn chế kỹ năng dịch chuyển tức thời này rồi!
Nếu không thì quá nghịch thiên trâu bò, tuy rằng hạn chế nhiều, nhưng chỗ trống để lách cũng nhiều lắm nha! Hơn nữa với chỉ số thông minh của Lâm Kiến Lộc, nếu hắn muốn dùng kỹ năng này để phạm tội, chắc chẳng ai bắt được hắn mất!
"Cậu ngồi đây đi." Trong lòng sóng gió mãnh liệt, nhưng bên ngoài Diêm Hàn đã khôi phục bình tĩnh.
Người tới là khách, cậu kéo ghế bàn học của mình ra nhường cho Lâm Kiến Lộc, lại thấp giọng hỏi một câu rất muốn biết "Chẳng lẽ cậu cũng coi livestream của tôi à?! Thấy tôi đang dịch bài nên mới tới sao?"
Đúng vậy không sai, giờ khắc này Diêm Hàn mới hiểu, lúc trước Lâm Kiến Lộc nói nghỉ cũng có thể hỏi bài hắn là có ý gì.
Nhưng dù cho cậu vẫn luôn nhớ rõ anh Đại Lâm "người mang tuyệt kỹ", có thể đi băng băng mười vạn hàng trăm cây số, nhưng trăm triệu cũng không ngờ rằng Lâm Kiến Lộc tới tìm cậu thật!
"Kỹ năng này của cậu được thật đấy." Diêm Hàn lại lần nữa lạc đề, cực kỳ hâm mộ mà nói "Còn tiết kiệm không ít thời gian, tôi ngồi xe về nhà còn mất non nửa ngày!"
Lâm Kiến Lộc "..."
"Lấy sách Tiếng Anh đến đây đi." Lâm Kiến Lộc nói thẳng.
"...!Hả? À, à!"
Tuy rằng mục đích đột nhiên tới chơi là giúp cậu phiên dịch, học bài.
Nhưng thình lình gặp nhau, thật sự không nói vài câu liên kết tình cảm tí được hay sao?
Như bây giờ hình như hơi quá tích cực rồi!
Nhưng Diêm Hàn vẫn nhanh chóng quay về chuyện chính, chạy đến giường lấy cuốn sách Tiếng Anh dịch chưa được hai câu qua.
Cảm giác này...!Sao mà giống cảnh hồi tiểu học bạn tới gõ cửa sổ rủ cậu đi chơi vậy nhỉ.
Chẳng qua trước kia đồng bọn tới tìm cậu đi chơi còn phải lén dùng đá ném cửa để bảo cậu đi ra, mà anh Đại Lâm thủ đoạn còn cao siêu hơn trâu bò hơn, người ta trực tiếp vào nhà luôn là được!
Đột nhiên tìm về ấu thơ, Diêm Hàn cảm thấy Lâm Kiến Lộc đến chơi cũng vui vui, vốn đã khốn đốn chịu không nổi, bấy giờ lại lên tinh thần, Diêm Hàn sinh long hoạt hổ mà chạy đi lấy sách, rồi lộn trở về, cung kính dâng sách Tiếng Anh lên trước mặt anh Đại Lâm.
"Xin mời."
......
Diêm Hàn vừa mới tắm xong, giờ này tóc hãy còn ướt, trên người cũng man mát hơi nước, cộng thêm...!Cái mặt nạ dưỡng mông kia có mùi đào, nên bây giờ cả người anh Diêm như một quả đào vừa mới chín, vỏ hồng thịt trắng tươi mơn mởn.
"Người cậu thơm quá."
Lúc cậu tới gần Lâm Kiến Lộc anh Lâm giật giật cái mũi, hình như là đang tìm xem mùi đào này đến từ đâu, đôi mắt còn thuận tiện đánh giá bố cục căn phòng.
Đánh giá thì cũng không có gì ghê gớm, nhưng sau đó anh Đại Lâm hình như bị thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt.
Diêm Hàn xấu hổ đến không biết để tay đi đâu, vì muốn dời lực chú ý, vội vàng giới thiệu cho anh Đại Lâm một chút "Phòng này, có hơi loạn, ừ thì...!cậu..."
"Đó là cái gì?"
Sách Tiếng Anh đặt trước mặt, Lâm Kiến Lộc lại không dịch ngay, mà vươn tay muốn nhặt một cái túi trông rất tinh xảo nằm trên mặt đất.
Chỉ thấy một nơi cách cái giường lung tung lộn xộn không xa, có một cái túi vuông vức màu sắc sặc sỡ, bên trên vẽ một trái đào, bên cạnh còn có một bóng người duyên dáng, trọng điểm bộ vị người kia lộ ra là cặp mông đào...
Hình ảnh này trông còn khá là sắc tình.
Khuôn mặt vốn trắng nõn của đại ca cũng nháy mắt biến thành quả đào, như sắp chín đến nơi.
Không chờ Lâm Kiến Lộc đứng dậy, cậu đã bước nhanh chạy tới, nhặt cái bao bì mặt nạ dưỡng mông kia lên vò thành một cục, rồi ném vào thùng rác trong phòng hóa trang, hoàn toàn hủy thi diệt tích.
Ban nãy sốt ruột quá nên cậu quên mất cái này...
Nếu sớm biết Lâm Kiến Lộc sẽ đến, vừa rồi cậu tuyệt đối không dám lười biếng ném đồ lung tung như vậy!
Bây giò đối diện với vẻ mặt hồ nghi của Lâm Kiến Lộc, cậu chỉ có thể giải thích đúng sự thật "Là...!Một loại vỏ mặt nạ thôi, nhiệm vụ hệ thống nên phải đắp, cậu hiểu mà."
Còn cái khác thì cậu không giải thích thêm.
Nếu nói về nhiệm vụ hệ thống, hai người bọn họ chính là hai người đàn ông có chung tiếng nói!
Quả nhiên Lâm Kiến Lộc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, không hỏi tiếp nữa, nhưng thật ra Diêm Hàn hãy còn nghi ngờ, thế nhưng lúc này anh Đại Lâm đã cầm bút, dùng vẻ mặt cần dịch chỗ nào để nhìn cậu.
Vì để không chậm trễ thời gian, Diêm Hàn chạy đi rồi trở về.
Bàn học kiểu cũ chỉ có một cái ghế, không thể ngồi chung hai người được, Diêm Hàn liền để Lâm Kiến Lộc ngồi, mình thì ghé vào bàn cùng Lâm Kiến Lộc dịch từ đơn không biết.
Ban đầu thì còn được, chẳng qua dịch được hai từ, đại ca càng nằm càng thấy xấu hổ.
Không vì cái gì, chủ yếu là do cái mùi đào của mặt nạ dưỡng mông quá nồng!
Lúc đắp chỉ thấy "khá dễ ngửi", bây giờ mùi đào ngọt ngào sắp cột hai người lại với nhau đến nơi, mấu chốt là dung dịch trong mặt nạ dưỡng mông cậu còn chưa lau đi, cậu ngại dính linh tinh, nên ban nãy chỉ mang quần ngủ, bên trong không mang quần lót.
Nói cách khác, kỳ thật nãy giờ đại ca đang thả rông.
Thả rông còn không thể không dẩu mông ghé vào bàn học Tiếng Anh với anh Đại Lâm, giờ này hơn nửa đêm, cậu là còn là gay, chỉ cần tâm tư hơi lệch là suy nghĩ của cậu chạy chệch đường ray ngay...
Dừng, dừng lại mau!
Những lúc thế này mà phân tâm không chỉ lãng phí thời gian của người ta, hơn nữa chính là, cậu thế mà mơ ước người anh em của mình...!Đây là chuyện mà con người làm sao!
May mà đầu cậu chỉ bị mùi đào hun đến "ý loạn tình mê", bên Lâm Kiến Lộc thật ra cũng không có tí phản ứng nào.
Hôm nay hắn mặc một cái áo thun cụt tay cùng quần thể thao dài màu đen, hiện tại khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nghiêm túc, đang giảng giải vấn đề câu thức cùng ngữ pháp mà Diêm Hàn vừa đưa ra.
Ngón tay thon dài cầm bút, ngòi bút hạ xuống viết ra từng hàng chữ xinh đẹp, Lâm Kiến Lộc vừa nói vừa viết, thái độ cùng bộ dáng giống y đúc lúc ngồi học trên trường.
Nhìn sườn mặt nghiêm túc như vậy, Diêm Hàn càng ngại suy nghĩ bậy bạ.
Mạnh mẽ khiến bản thân đặt lực chú ý lên sách giáo khoa, chờ một trang dịch xong, Lâm Kiến Lộc nghiêm trang hỏi "Còn vấn đề gì không?"
"Ờ, không còn rồi..."
Diêm Hàn nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ, vì thế nói "Không còn vấn đề gì hết, anh Đại Lâm về nhà ngủ đi."
"Được."
Diêm Hàn không nói hai lời mà đứng lên, nếu trong tay mà cắp túi công văn, không chừng lúc này hắn chẳng khác gia sư là bao.
Lại nói "Cái gì không hiểu có thể gọi tôi, nếu rảnh tôi sẽ tới."
"Vậy thì ngại lắm!" Diêm Hàn nói.
Cậu thấy ngại thật, người ta mời gia sư còn phải trả tiền, huống chi là gia sư hiệu suất cao như Lâm Kiến Lộc.
Nói đến giá trị con người của anh Đại Lâm...!Cậu muốn đưa tiền cũng đưa không nổi!
"Vậy nên anh Đại Lâm, sao đột nhiên cậu lại nghĩ ra mà giúp tôi dịch bài vậy?" Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong lòng cậu mãi, vài lần cậu muốn hỏi đều bị cắt ngang.
"Vừa nãy nhìn trong nhóm nói chuyện, họ nói cậu đang dịch bài, nên định tới giúp cậu dịch bài rồi mới ngủ." Lâm Kiến Lộc không chút biểu tình mà nói.
Diêm Hàn "..." Tuy rằng đối phương giải thích, nhưng cậu cứ cảm thấy đáp án này chẳng dính dáng đến câu hỏi của cậu.
"Mà, không phải chúng ta là bạn sao." Lúc nói câu này, Lâm Kiến Lộc lại hơi nhếch nhếch khóe môi "Bây giờ là thời kỳ mấu chốt để cậu khẩn trương ôn luyện, tôi lại không bận gì, có điều kiện thì đến giúp cậu thôi, nên mà."
"...!Hình như cũng có lý?" Diêm Hàn chớp chớp mắt, đột nhiên tiêu tan "Vậy cảm ơn anh Đại Lâm, cậu rảnh lúc nào vậy, ngày mai tôi bắt đầu giải đề, nếu như gặp phải câu nào không biết..."
"Ngày mai tôi lại qua một chuyến, nếu cậu tiện, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu."
"Được luôn! Cảm ơn anh Đại Lâm!"
Vui vẻ ra mặt vỗ vai Lâm Kiến Lộc, vừa không cẩn thận liền không chú ý âm lượng của mình, Diêm Hàn vội hạ giọng mình xuống "Vậy mai chúng ta lại gặp nhé, hôm nay cực cậu rồi, nhanh về ngủ đi thôi."
"Được."
Hai người tạm biệt nhau, Diêm Hàn vẫn trộm tiễn Lâm Kiến Lộc ra hành lang, bởi vì lúc dịch chuyển không thể để người khác thấy, cho nên cậu không thể không về phòng trước, đóng cửa lại.
Đại ca dựa cửa lẳng lặng đợi Lâm Kiến Lộc rời đi, chừng một phút sau, Diêm Hàn nghe thấy điện thoại rung lên một cái, cầm lên xem, là tin nhắn Lâm Kiến Lộc nói hắn đã về đến nhà.
Một lần nữa nhìn ra hành lang, quả nhiên anh Đại Lâm đã biến mất không thấy đâu.
Trùng hợp điện thoại trong tay, Diêm Hàn dứt khoát nhìn nội dung trò chuyện, quả nhiên, giống như lời của Lâm Kiến Lộc, trước khi ngủ Ôn Giác Vinh còn đi xem cậu stream, phát hiện cậu thế mà đang dịch bài, nên chạy vào nhóm nói.
Những người khác trêu chọc vài câu, sôi nổi tỏ vẻ nghi hoặc lần này thế mà anh Đại Lâm không dịch bài cho anh Nhan.
Quan hệ của những người trong nhóm này dường như cũng đến mức không có gì để giấu