Sau khi mở rương kho báu nhận được kỹ năng, Diêm Hàn nhìn màn sáng trước mắt, góc bên phải có một nút chọn tên là "Tập trung chuyên sâu".
Nhấp vào lại hiện ra một giao diện mới, trong đó có bốn lựa chọn, bởi vì chỉ mở khóa được kỹ năng cấp một bên chỉ có thể chọn cái đầu tiên, ba lựa chọn đằng sau vẫn còn trong trạng thái trắng xám.
Thế nhưng bên trên có viết vài dòng hướng dẫn sử dụng, cung cấp cho Diêm Hàn ít thông tin.
Nhưng tạm thời cậu không có tâm trạng đi xem những thông tin đó, trực tiếp chọn cái đầu tiên, bắt đầu trạng thái tập trung chuyên sâu cấp một.
Click mở lựa chọn đầu tiên, màn hình nhảy ra một bảng đếm thời gian sử dụng, giọng của Tiểu Ngũ cũng vang lên [Dung lượng não của ký chủ bây giờ chỉ hơn một ngàn chút xíu, hơn nữa đây là lần đầu tiên sử dụng kỹ năng này, chúng em đề nghị anh chỉ nên thử một ít, ồ, em nghĩ thử hai mươi phút trước đi đã.]
"Anh có thể dùng trước hai mươi phút, sau đó lại dùng thêm hai mươi phút không?"
[Không được.
Mỗi lần sử dụng kỹ năng đều phải làm nguội 24 giờ.]
"...!Dùng một phút cũng phải làm lạnh sao?"
[Đúng vậy.]
"Vậy hai mươi phút sao được, lãng phí thời gian.
Nhanh nào, 40 phút đi."
[...]
Diêm Hàn nói là làm, trực tiếp nhập 40 phút lên trên màn hình sáng.
[Trạng thái tập trung chuyên sâu cấp một sắp mở, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.
Lưu ý: Sau khi mở người dùng có thể chọn dừng rời khỏi trạng thái bất cứ lúc này, rời khỏi trạng thái lập tức rơi vào thời gian làm nguội.]
[Hệ thống theo dõi sức khỏe não đã online.]
[Trạng thái tập trung chuyên sâu đã mở.]
Giọng của hệ thống vừa biến mất, trong nháy mắt kia Diêm Hàn chỉ cảm thấy xung quanh yên ắng một mảnh!
Không chỉ có tiếng hành khách nói chuyện trên xe, ngay cả tiếng động cơ xe cũng biến mất, ngay cả tiếng xe xốc nảy thật nhỏ khi ngồi bên cửa sổ cũng không nghe thấy nữa.
Nói cách khác, không chỉ những âm thanh có thể nghe bằng tai biến mất, mà cả âm thanh truyền từ xương tới cũng biến mất!
Âm thanh biến mất còn chưa tính, cảm giác đau hông vì ngồi trên ghế quá lâu cũng không còn nữa; còn có những cảm giác cậu đã sớm quen, cơn đau đầu cùng một chút ù tai vì lâu ngày mất ngủ không cánh mà bay.
Thậm chí căn bệnh đau xương cổ do cậu hay cúi đầu học bài cũng đã biến mất không thấy nữa rồi!
Bởi vì trước mắt Diêm Hàn chỉ có một con đường để đi, cho nên cậu luôn ép bản thân phải chú ý việc học tập, cho nên những khó chịu của cơ thể đều bị cậu xem nhẹ.
Tuy rằng thỉnh thoảng chúng nó sẽ xuất hiện quấy rầy cậu, nhưng đại ca đã quen trạng thái khó chịu này từ lâu, cho nên không quan tâm lắm.
Nhưng bây giờ, những dị thường của cơ thể hoàn toàn biến mất!
Cậu cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có!
Diêm Hàn vẫn ngồi trên chiếc ghế dựa kia, phía trước là rất nhiều hành khách, bên ngoài cửa sổ là đường cao tốc rộng lớn, hết thảy như không hề biến hóa.
Nhưng thật ra lại như thay đổi tất cả.
Cậu cũng không tả được cảm giác này, nếu như phải dùng lời để nói, như thể cậu đang bị một kết giới bao vây, ở trong kết giới thân thể cậu sẽ không cảm thấy khó chịu, đầu óc cậu sẽ vô cùng thanh tỉnh, thậm chí tâm tình cũng không phập phồng quá nhiều ——
Mặc dù trải nghiệm cảm giác mỹ diệu này sẽ không thể cảm nhận hưng phấn, càng không vì cảm giác mỹ diệu chỉ có 40 phút mà lo âu hồi hộp.
Cậu rất bình tĩnh, không cần biết thể xác hay tinh thần đều bình tĩnh chưa từng có.
Sau đó dưới trạng thái kỳ diệu ấy Diêm Hàn chậm rãi mở kho đề cậu đặt trên đầu gối, cậu để chúng nó trước mắt, bắt đầu xem từ câu đầu tiên.
Lúc trước cậu đã đánh dấu từng câu hỏi, chỉ cần cậu nhìn ký hiệu trước từng câu sẽ biết câu hỏi này thuộc loại hình gì, cần học bằng cách nhớ hay cần phân tích suy luận.
Rồi sau đó dựa vào các ký hiệu đó, cậu bắt đầu nâng cao hiệu suất giải đề.
Với tiền đề là tập trung chuyên sâu, không bị bất cứ nhân tố trong ngoài nào ảnh hưởng, chỉ tập trung vào kho đề trước mắt, không chỉ Diêm Hàn tập trung chưa từng có, não của cậu cũng chuyển động càng lúc càng nhanh, những kiến thức hơi khó chỉ cần lướt qua một chút cũng có thể nhớ được, cứ như trí nhớ tốt hơn, năng lực suy luận cũng tăng mạnh.
Mà dù ở trong trạng thái như vậy, lực chú ý của Diêm Hàn vẫn ở trên sách vở, hoàn toàn không vì biến hóa của bản thân mà có cảm giác hưng phấn, lực chú ý sẽ không rời khỏi kho đề.
Cậu giải đề lại nằm trong trạng thái vô cùng bình tĩnh, thanh thản, không có lo âu về thời gian, không có lo sợ say xe, trong mắt cùng trong lòng cậu cũng chỉ còn những câu hỏi.
Như đang ngâm mình trong hồ nước ấm, cậu bị đại dương tri thức vây quanh, làm không biết mệt, siêng năng hấp thụ toàn bộ nội dung mà cậu nhìn thấy.
Mà trong quá trình này, Diêm Hàn không biết mình mãi duy trì tư thế tay cầm sách, làm người ngoài cảm giác cậu đang vô cùng nghiêm túc mà xem cuốn sách kia.
Từ khi Diêm Hàn lên xe đã rất nhiều người chú ý, trên xe này có một người đẹp.
Là loại xinh đẹp khó phân biệt đực cái, đẹp đến mức không màng giới tính, người khác nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Trên mặt người đẹp không có biểu tình, đi thẳng xuống hàng cuối xe, rất nhiều người không dám ngắm cậu trắng trợn, nhưng lại không kiềm được mà ngắm trộm.
Có vài người như vậy đấy, chỉ cần lên cùng chuyến xe với người nọ đã khiến người ta vui vẻ cả ngày, dù chen chúc trên đường cao tốc cũng không cảm thấy phiền não!
Mà ban đầu mọi người cũng chỉ trộm liếc một cái, biết người ngồi đó rất đẹp, rất yên lặng, không nói lời nào, trông chỉ như một hành khách bình thường, chỉ thế mà thôi.
Nhưng giờ phút này, sườn mặt ngũ quan sắc nét, người nọ hơi hơi rũ mắt, hàng lông mi dày dài khẽ cong lên, đôi mắt cậu sáng ngời như pha lê, lại như một ngôi sao sáng chói.
Người đẹp đang dùng đôi mắt ấy nghiêm túc đọc sách, tư thế đoan chính, nom cực kỳ chuyên chú, chuyên chú đến mức càng thêm mê người...
...!Không chỉ đẹp, mà làm việc còn rất nghiêm túc...
Trên xe buýt ồn ào nhốn nháo mà còn có thể đọc sách nghiêm cẩn như thế, không có một chút phân tâm, là thần tiên hạ phàm sao!
Diêm Hàn không biết lúc cậu đọc sách đã ảnh hưởng người khác như thế nào, 40 phút trôi qua rất nhanh, lúc tạp âm xung quanh dần dần gom lại, lần nữa bị cậu chú ý, cậu mới từ từ thoát ly khỏi trạng thái vừa rồi.
Sau khi hồi phục tinh thần, đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm kho đề, nhưng Diêm Hàn lại ngây ngẩn cả người —— Chỉ mới có một chút thời gian, cậu đã giải gần 3000 câu rồi sao?!
Không dám tin mà lật sang trang trước, mỗi một câu vừa xem qua cậu đều có ấn tượng, thậm chí là ấn tượng rất sâu.
Ví dụ như bài thơ cổ cậu chưa từng thuộc nỗi, bây giờ chỉ cần liếc câu hỏi đã lập tức nghĩ ra từ cần điền tiếp theo là gì.
Lại nói đến câu hỏi siêu cương, cậu còn chưa học qua, lúc trước phải hỏi Lâm Kiến Lộc mới biết sơ sơ cách giải, chẳng qua lúc ấy thì nghe hiểu, nhưng qua lâu cậu đã quên không còn một mảnh, nhưng lần giải thứ hai này trình tự giải đề lại khắc sâu trong đầu cậu.
Càng thần kỳ chính là lúc giải đề, cậu hoàn toàn không nhận ra mình đã giải được nhiều câu như vậy, cũng không nghĩ hiệu suất của mình có đủ cao hay chưa, có nhớ kỹ những kiến thức này hay chưa, lần