Khương Dương vội vàng lắc đầu, xua tay phủ nhận: “Làm sao có thể, ta chỉ là một tên đệ tử ngoại môn tầm thường bên trong Huyền Đan Tông mà thôi.”
“Vậy, tại sao ngươi lại hiểu rõ Trấn U Minh như vậy?” Nhất Vô Niệm tò mò lên tiếng hỏi Khương Dương vấn đề này.
Dường như Khương Dương cũng đoán trước được hắn sẽ hỏi như vậy, y trầm ngâm mấy giây rồi mới mở miệng giải thích:
“Như ta vừa nói, ta vốn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn của Huyền Đan Tông.
Bởi vì thiên phú tu luyện không cao, tu hành tại Huyền Đna Tông hơn hai mươi năm cũng mới bước vào Luyện Khí Kỳ tầng 5.
Đối việc này, ta cũng chỉ biết bất đắc dĩ chấp nhận số phận.
Thế nhưng có một ngày, trong lòng có chút buồn đi ngang qua một khu vực đột nhiên có một đạo âm thanh vang vọng trong đầu.
Ban đầu, ta cũng chỉ cho rằng bản thân tuyệt vọng quá nên sinh ra ảo giác, nhưng không, âm thanh kia càng lúc càng rõ ràng, dù muốn hay không thì nó vẫn cứ vang vọng bên trong trí óc của tam dường như chỉ cần ta không chấp nhận thì chắc chắn không buông tha.
Đối phương nói, chỉ cần làm theo những gì hắn nói thì sẽ truyền thụ cho ta một môn công pháp mạnh mẽ, có thể giúp ta đột phá cái gọi là rào cản linh căn thiên phú, giúp ta đột phá những cảnh giới cao hơn.
Mặc dù ta xác định được đối phương đúng là không phải ảo giác thế nhưng cũng không hề tin tưởng lời nói của hắn, bất quá đối phương ngay không nói một lời liền truyền thụ cho ta một cuốn công pháp đỉnh cấp.
Được một kẻ lạ mặt truyền thụ công pháp ta cũng đâu dám lập tức tu luyện, nhưng một thời gian tu vi vẫn chậm chạp không có đột phá, cuối cùng đánh cược vào môn công pháp bí ẩn kia.
Điều đáng ngạc nhiên, sau khi ta nhập môn công pháp kia tu vi liền tăng trưởng nhanh chóng.
Trong thời gian ngắn ngủi, thực lực của ta liền từ Luyện Khí Kỳ tầng 5 tăng tới Trúc Cơ Kỳ, môn pháp quyết này đã dẫn dắt ta đi vào một con đường khác biệt hoàn toàn với trước đó.
Sắc mặt của Nhất Vô Niệm có chút đen, hắn hít một hơi nghiêm túc nhìn Khương Dương nói: “Ngươi đang tính kể chuyện đến hết ngày sao, ta muốn nghe những lời hữu ích chứ không phải mấy lời sáo rỗng như vậy.
Nếu ngươi còn làm nhảm mấy lời như vậy, đừng có trách ta không khách sáo.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Khương Dương nuốt nước bọt một cái, vội vàng thu hồi mấy câu định nói tiếp.
Đối với lời nói nhẹ nhàng của Nhất Vô Niệm, y vẫn rất kinh sợ.
Người trước mắt nhìn rất hòa ái, nhẹ nhàng thế nhưng y biết đối phương có bao nhiêu quyết đoán, một lời không hợp liền đánh cho y hộc máu.
Lúc này, y mới nói ra mục đích của mình:
“Nếu, nếu như ngươi có thể tha cho ta một mạng.
Ta sẽ truyền thụ cho ngươi môn công pháp này, đảm bảo giúp ngươi đột phá không có một chướng ngại.”
Nghĩ tới điều gì, y tiếp tục bổ sung: “Ngươi vẫn còn lăn tăn vấn đề pháp quyết sao? Tu sĩ chúng ta không phải đều có một mục đích, đó chính là hướng tới những cảnh giới cao hơn, nhìn được thiên địa xa hơn ư.
Vậy tại sao phải bó hẹp suy nghĩ trong một phạm vi, công pháp tà ác thì sao chứ? Chỉ cần có thể nâng cao được thực lực, nhưng thứ khác không quan trọng!”
Khương Dương nói ra mấy lời này chủ yếu sợ Nhất Vô Niệm cảm thấy môn pháp quyết trong tay y quá tà ác, bởi vậy y dường như đã tóm gọn những lợi ích của môn pháp quyết “Hấp Huyết Ma Quyết”.
Với hi vọng có thể để Nhất Vô Niệm nhìn ra những điểm có lợi, bị “Hấp Huyết Ma Quyết” hấp dẫn, mê hoặc.
Như vậy xác suất sống sót của y liền cao hơn một phần.
“Ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?”
Nhất Vô Niệm bình tĩnh lên tiếng hỏi Khương Dương.
“Không… như vậy, vẫn chưa đủ sao?” Khương Dương nghe lời của đối phương, trong lòng cũng có chút căng thẳng, y không biết được đối phương đang suy nghĩ điều gì.
Đây mới là chuyện để cho Khương Dương không biết phải đối phó như nào…
Dường như cũng cảm nhận được tâm tình của Khương Dương, hắn khẽ cười, nói: “Đừng sợ, chỉ cần ngươi trả lời một câu hỏi của ta.
Ta có thể xem xét buông tha cho ngươi.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Được, ngươi mau hỏi đi.” Nghe được lời của hắn, Khương Dương không khỏi mừng rỡ.
“Thời điểm