Lúc này, Nhất Vô Niệm đang ngự kiếm phi hành theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ.
Đối với hắn, gặp gỡ được đám người Lăng gia cũng không có để lại cho hắn bao nhiêu ấn tượng, về phần Lăng Cửu mặc dù hắn có chút thưởng thức thế nhưng không nói lên điều gì cả.
Hơn nữa, hắn không đơn thuần giúp đỡ thiếu niên nhỏ tuổi kia bước vào nhập môn còn để lại cho đối phương một thứ.
Có lẽ sau này hai người bọn họ còn có thể gặp nhau, nhưng Nhất Vô Niệm không có để truyện này không lòng.
“Qua đây chính là vượt khỏi khu vực này.” Cất tấm bản đồ vào trong nhẫn trữ vật, Nhất Vô Niệm nhìn về phía trước tự nói với bản thân một câu.
Một ngày sau, Nhất Vô Niệm xuất hiện tại một mảnh thảo nguyên bao la bát ngát.
Nhìn cảnh tượng này hắn chỉ muốn nằm nghỉ ở đây một thời gian, bất quá hắn cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của hắn không cho phép hắn lãng phí thời gian cho những việc này.
Đi được thêm một đoạn, bỗng đoạn đường phía trước xuất hiện âm thanh kêu cứu.
Nhất Vô Niệm hơi nhíu mày, thần thức hơi quét qua hướng âm thanh bên dưới.
Một cảnh tượng xuất hiện trong thần thức của hắn, năm nam một nữ, nữ tử này nhìn qua mới mười mấy tuổi, khuôn mặt vô cùng đáng yêu, xem chừng giống như thiếu nữ tuổi dậy thì.
Hắn đoán tám phần cô nàng này trốn nhà đi bụi.
Mà như tình hình hắn xem xét, có vẻ như cô nàng này rất xui xẻo gặp phải một nhóm tu chân giả cao cường khác.
“Các ngươi không được lại gần ta, các ngươi có biết bản tiểu thư là ai không hả? Động vào ta, gia gia ta tru sát tất cả đám các ngươi.”
Thiếu nữ bên kia có chút hoảng sợ, tay cầm trường kiếm ngọc bích khua khua ngăn cản lại đám người kia, miệng còn không ngừng nói ra mấy câu uy hiếp.
“Các ngươi nghe tiểu ni tử nói gì chưa, cẩn thận chúng ta bị gia gia của nàng một tay trảm sát hết đấy.
Ha ha ha…”
Một tên thiếu niên trên mặt có sẹo không nhịn được mà nhái lại giọng của thiếu nữ, vẻ mặt vô cùng cười cợt, dường như không hề sợ lời uy hiếp của thiếu nữ.
Đám người ở phía sau tên nào, tên đấy trên mặt đều hiện ra vẻ thèm thuồng vô cùng bỉ ổi.
Bọn chúng giống như một đám sói khát máu đang lăm le chơi trò mèo vờn chuột với thiếu nữ.
Thiếu nữ giống như một con thỏ con, bị đám sói dọa cho kinh sợ.
Nhất Vô Niệm nhìn qua thiếu nữ, trầm ngâm một chút rồi ngự kiếm vượt qua đám người này.
Hai bên coi như đang cùng một đoạn đường bởi vậy khi hắn ngự kiếm vượt qua lập tức đám người bên dưới phát hiện, vốn Nhất Vô Niệm cho rằng chuyện ai người ấy lo chắc chắn đám người người này sẽ không gây chuyện với mình.
Bất quá,…
Đột nhiên hơn chục đạo kiếm ảnh từ bên dưới xuyên tới, ma sát với không khí phát ra âm thanh “kèn kẹt” rất chói tai.
Ngay khi bên dưới động thủ Nhất Vô Niệm đã nhận ra, hắn hơi xoay người tế ra một thanh trường kiếm màu đỏ rực như máu động tác vô cùng dứt khoát, một kiếm chém ra.
Mấy chục đạo kiếm khí dưới vệt kiếm quang của Nhất Vô Niệm tan vỡ không còn chút nào, Nhất Vô Niệm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đám người.
Nhìn thấy một kiếm đã chém rụng kiếm khí, mấy người phía dưới lộ ra vẻ mặt giật mình bất quá một tên trong đó khoanh hai tay trước ngực nhìn Nhất Vô Niệm nói: “Tiểu tử, ngươi cố tình khinh thường chúng ta phải không?”
Nhất Vô Niệm nhíu mày, quan sát từ đầu tới cuối mấy tên này rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Ý của ngươi là gì?”
Tên nam tử mặc y phục màu trắng một tay chỉ vào thiếu nữ quát: “Tại sao ngươi nhìn thấy thiếu nữ này đang bị đám người ma đạo ăn hiếp vậy mà không có chút phản ứng nào, còn rất tự nhiên rời đi.
Ngươi đang khinh thường chúng ta sao, muốn gây hấn với đám người bọn ta phải không?”
Vốn còn tưởng đối phương sợ hắn để lộ tung tích nên mới cố ý ngăn chặn hắn lại, thế mà không nghĩ tới đối phương lại nói ra lời như thế.
Kinh ngạc, mờ mịt cùng chút buồn cười đan xen làm Nhất Vô Niệm nhất thời không biết đáp lời đối phương như nào.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ mở miệng nói: “Các ngươi có bệnh à?”
“Muốn chết? Khốn khiếp, xông lên cho ta, ai chém được đầu của hắn ta ban thưởng cô nàng này cho kẻ đó!”
Tên nam tử mặc y phục màu trắng tức giận chỉ tay hướng Nhất Vô Niệm quát.
Nhất Vô Niệm có chút mệt mỏi (=.=), hắn cảm thấy bản thân hôm nay qua đây không xem giờ, chưa gì đã gặp phải một lũ đầu óc bệnh.
Cảm thán thì thì cảm thán nhưng tay thì không chậm, một kiếm đơn giản chém ra lập tức