“Vù vù!” Một thân ảnh ngự kiếm từ bên trong khu vực rừng rậm bay ra.
Người này một thân trường bào màu trắng, trên vai trái của y còn có một con rùa nhỏ màu xanh đang nằm trên đó.
Sau khi ra khỏi rưn rậm, người này lập tức ngừng lại.
Chớp một cái, trên tay y xuất hiện một tấm địa đồ màu vàng nhạt, chỉ thất y chăm chú nhìn chằm chằm vào một nơi trên đó.
Rốt cuộc qua mấy chục giây y mới thu hồi tấm địa đồ, mở miệng nói chuyện:
“Cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng quỷ quái kia!”
Thân ảnh này không phải ai khác chính là Nhất Vô Niệm, kể từ sự kiện đụng độ với tu sĩ ma đạo đến nay, thời gian trôi qua cũng đã hơn hai ngày.
Trong hai ngày này, hắn đã dựa theo sự chỉ dẫn trên tấm địa đồ trải qua một vài đợt yêu thú ngăn cản, cùng với một vài nhóm đạo tặc cướp bóc cuỗi cùng cũng ra khỏi phạm vi rừng rậm.
Nhìn phía trước, nào còn rừng rậm nữa.
Đó là một mảnh hoang nguyên!
Trải qua việc vừa rồi Nhất Vô Niệm đối với mấy sự kiện khác càng thêm cẩn thận, bất quá đây cũng là việc không thể tránh khỏi dù sao con đường tu hành giống như đi ngược với dòng nước, không tiến ắt sẽ đứng yên, thậm chí bị đẩy mạnh về phía sau.
Mấy ngày trước, hắn còn nhận được Truyền Tin Phù ở tông môn truyền tới.
Nói chính xác, người gửi chính là Dương Cơ Nguyệt.
Ban đầu, bên trong còn nói một chút tin tức chẳng hạn như đệ tử tham gia đợt lịch luyện lần này thương vong rất lớn, các vị phong chủ cũng đang rất lo lắng.
Nghe nói có dấu vết của ma đạo trong sự kiện này, nhắc nhở hắn cần phải cẩn thận.
Bất quá, càng về sau nàng lại nhắc tới những điều linh tinh khác làm cho Nhất Vô Niệm không khỏi lắc đầu.
Dựa trên tình báo của nàng, Nhất Vô Niệm cũng đoán ra mọi chuyện như thế nào.
Vốn đợt trước hắn đã có chút suy đoán, lần này coi như cũng chứng thực những điều hắn nghĩ.
Bất quá, trong thư Dương Cơ Nguyệt có nhắc tới một chuyện, tông chủ đã cử hai vị phong chủ đến nơi đây tra soát bảo hắn hãy tập hợp cũng những người khác.
Khi đó, hắn cũng chỉ trầm mặc một lát rồi từ chối điều này.
Chuyện lần này hắn đi làm thật sự rất khó giải thích, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức bởi vậy muốn tự thân một mình đi làm.
Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như hắn đi một mình rất dễ là mục tiêu của đám ma đạo, thế nhưng đây cũng là điểm mạnh.
Mục tiêu của đám ma đạo chắc chắn là đệ tử nòng cốt của Huyền Đan Tông trong đợt lịch luyện lần này, và người đó rất có khả năng là Lang Diệc.
Mấy người bị ma đạo nhắm tới thiếu hắn cũng không thành vấn đề, dù sao đi nữa cũng đã có mấy vị phong chủ phụ trách.
Nói đi nói lại, hắn cũng không phải là người trong danh sách tham gia lịch luyện đối với mấy việc này cũng không phải điều hắn cần quan tâm.
Thiếu hắn đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, hơn nữa thời gian lịch luyện cũng rất dài nếu như sau khi hắn làm xong việc cần làm mà mọi chuyện vẫn chưa thể giải quyết được.
Đến khi đó, hắn cũng không ngại tham gia một hồi náo nhiệt!
Có một điều mà Nhất Vô Niệm không hề biết, đó chính là tin tức mà hắn được Dương Cơ Nguyệt gửi tới, mấy người đệ tử khác tham gia đợt lịch luyện lần này cũng nhận được không sai biệt lắm.
Thế nhưng mỗi người sau khi xem xong Truyền Tin Phù thì phản ứng không quá giống nhau.
Những đệ tử trước đó tự ý rời khỏi đoàn đội nhận được tin này hơn phân nửa lựa chọn quay trở lại với đoàn đội Lang Diệc, còn một số ít mặc dù vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc thế nhưng cũng không có lựa chọn trở về mà vẫn cứ tiếp tục một mình.
Trong đó có một vài tên cá biệt, chẳng hạn như Tiết Lăng của đệ nhất phong, hắn sau khi nhận được Truyền Tin Phù, xem xong lập tức đốt cháy, vẻ mặt không chút để ý nào tiếp tục cuộc hành trình lịch luyện của mình.
Trong lòng mấy tên cá biệt như Tiết Lăng, ma đạo tính là cái gì?
Dù hiện tại tu sĩ cao tầng ma đạo có đến cũng không khiến cho bọn họ lùi bước, ngắn cản được bọn hắn.
Trái ngược với những gì mà đám bọn họ làm người được giao cho trọng trách thủ lĩnh trong lần lịch luyện này – Lang Diệc đã có những phản ứng khác.
Ngay khi nhận được tin tức này, hắn đã nhanh chóng gửi tin cho những vị sư đệ, sư muội khác đã rời đi trước đó với mục đích muốn tập hợp lại một chỗ.
Bởi vì lần lịch luyện này có chút khác biệt, nếu như bọn họ rơi vào tâm ngắm của đám ma đạo thì rất dễ cả đoàn đội đều bị diệt sát.
Mà điều này là điều không ai muốn cả, không ai muốn bỏ mạng tại nơi đây.
Chính vì lẽ đó đa số đệ tử đều hướng ứng đáp lại Lang Diệc, đương nhiên có một số đệ tử không truyền tin lại.
Một là không muốn, hai chính là đã tử vong.
Lang Diệc sơ lược qua số lượng sắc mặt không khỏi lo lắng, đây là lần đầu tiên hắn phụ trách dẫn đội, cũng vì vậy mà hắn vừa lo lắng bản thân không thể hoàn thành trách nhiệm.
Thêm vào đó cũng là lo lắng an nguy đám đệ tử khác, bởi vì một khi cao tầng hai bên ma đạo cùng tông môn tiến hành ngăn cản nhau.
Sau đó, nơi đây chính là cuộc chiến của đám đệ tử cùng thế hệ giữa Huyền Đan Tông cùng ma đạo.
Lang Diệc cũng không sợ hãi ma đạo, nhưng hắn cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm dù sao đi nữa ma đạo không từ thủ đoạn, nếu xét về độ đoàn kết có khi còn mạnh mẽ hơn đoàn đội của bọn họ.
Đây cũng là điều mà Lang Diệc không muốn nhìn thấy.
“Sư huynh, chỉ có một số