Hai tay nhanh chóng kết ấn quyết, một loạt hư ảnh lôi kiếm từ trên hư không lao xuống đâm vào thân thể Hắc Thủy Huyền Xà.
Kiếm lôi mang theo khí tức hủy diệt rất mạnh, lực sát thương cũng áp chế yêu thú rất nhiều.
Nhất Vô Niệm cũng muốn luyện tay một chút với nó, nói là như thế nhưng xét về cảnh giới thì hắn còn lép vế hơn rất nhiều.
Đối phương đã là tam giai đỉnh phong, hắn mới chỉ là Kim Đan tầng 7 thế nhưng hắn vẫn rất tự tin không rơi vào thế hạ phong.
Bên kia, Hắc Thủy Huyền Xà bị lực lượng của vô số lôi kiếm trên hư không đâm xuống khiến cho thân thể của nó dần dần bị ép xuống bên dưới đầm lầy.
Nhưng… cứ nhìn lực lượng lôi kiếm hư ảnh va chạm vào lân vảy của nó rồi tan biến, trong lòng Nhất Vô Niệm cũng không có cảm thấy bản thân chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Hắc Thủy Huyền Xà dùng đuôi quật mạnh mấy cái lập tức vô số lôi quang kiếm ảnh vỡ vụn, đầm lầy dưới sự quậy phá của hai người lập tức trở nên vô cùng thê thảm, từng mảng bùn đất dưới lực lượng va chạm bắn lên bốn phía.
“Rống…” Hắc Thủy Huyền Xà ngửa đầu gào thét để thể hiện sự phẫn nộ của nó, đồng thời cơ thể của nó cũng vặn vẹo trên không trung.
Lập tức một loạt thủy tiễn, băng tiễn phủ kín bầu trời liên tục hướng chỗ Nhất Vô Niệm đang ngự kiếm bắn tới.
“Định dùng chiêu này nữa sao?” Nhất Vô Niệm hơi nhếch khóe môi lên thầm nói.
Hắc Thủy Huyền Xà chủ tu thuộc tĩnh thủy, có một chút thuộc tính băng biến dị thế nhưng thuộc tính băng của nó tương đối yếu ớt, mà lần này hắn nào để cho đối phương cứ thế ép sát hắn được.
Lần này, hắn dự tính dùng thuộc tính khắc chế lực lượng của nó, ban đầu còn chưa nghĩ ra việc này làm cho hắn có chút lóng ngóng.
Bây giờ nghĩ lại bản thân kinh nghiệm phản ứng vẫn còn quá kém, trước đó cơ bản toàn dùng lực lượng của kiếm đạo để tiêu diệt đối thủ.
Ngược lại, thuật pháp lại tương đối ít dùng.
Trong nội tâm của Nhất Vô Niệm không cho rằng kiếm đạo thực sự vô địch, thuật pháp cũng có thể vô địch.
Chẳng qua hai lực lượng này thuộc hai con đường khác nhau, chỉ cần đi đến cực hạn thì đều có thể nắm giữ sức mạnh vô địch.
Kiếm cũng được, pháp cũng được.
Thứ hắn kiếm tìm chính là cực hạn bản thân, và kiếm lộ chính là một trong những con đường hắn sẽ đi, đi đến cực hạn.
Nhưng không có nghĩa hắn sẽ dứt bỏ những thứ khác, thuật pháp hay bất cứ vũ khí nào khác.
Không vì kiếm mà vứt bỏ những điều khác, hệ thống giúp hắn đi con đường kiếm đạo.
Hắn không phản đối, thế nhưng kiếm cũng chỉ là một trong những điều hắn sẽ đi.
Nhất Vô Niệm ném thanh phi kiếm trong tay ra, dùng đánh ra một chiêu kiếm thuật.
Trên hư không xuất hiện một đạo đồ án màu đỏ, thoáng chốc thanh kiếm xuyên qua đạo đồ án đó hóa thành vô số thành hỏa kiếm uốn lượn va chạm, ngăn cản thủy tiễn, băng tiễn.
Đương nhiên đây không phải chiêu thức hắn đánh lại, chỉ thấy hai tay của hắn nhanh chóng bắt quyết, miệng niệm vài câu chú ngữ.
Xung quanh phạm vi hắn đang đứng lập tức xuất hiện một tầng quang manh thổ thuộc tính, công kích của Hắc Thủy Huyền Xà nhanh chóng đột phá đám kiếm quang hỏa diễm liên tục công kích vào màn chắn thổ quang.
Bất quá, lớp phòng ngự này do Nhất Vô Niệm đánh ra cũng tương đối cường đại, dù cho lực lượng thủy tiễn, băng tiễn rất mạnh nhưng cũng không thể trong một thời gian hắn đột phá được.
Thổ khắc thủy cũng không phải nói ngoa.
Hơn nữa, thuật pháp trong tay Nhất Vô Niệm cũng không phải loại đẳng cấp thấp.
Mỗi một thuật pháp hắn đánh ra đều từ bên trong Đại Điển Thuật Pháp, các loại thuật pháp cơ bản ban đầu đều đã được hệ thống nâng cấp.
Nếu như trước đó mấy loại này chỉ là sơ cấp, chuyển dành cho những tu sĩ mới nhập môn.
Vậy thì đẳng cấp hiện tại của những thuật pháp này đã vượt qua phạm trù đó, kết kén trở thành thuật pháp đẳng cấp cao.
Thuật pháp dễ học nhưng khó tinh, bình thường mà nói.
Thuật pháp được chia làm bốn cảnh giới, đó là nhập môn, tiểu thành, đại thành cùng đại viên mãn.
Nhập môn thì rất đơn giản, cơ bản chỉ cần ba bốn ngày là có thể.
Thế nhưng muốn đạt tới tiểu thành tối thiểu cũng phải mất mấy tháng, nếu thiên tư ngu dốt cũng phải mất tới một, hai năm.
Mà muốn đại thành thì phải mất ba bốn năm, trên đó chính là đại viên mãn.
Cái này cơ bản không phải chỉ cần chăm chỉ học tập là được, nếu không lý giải cũng như cảm ngộ được cảnh giới tối cao của nó thì chỉ tốn công tốn sức mà thôi.
Bởi vậy, trừ khi tu sĩ đi theo con đường thuật pháp nếu không rất ít ai tốn thời gian để nâng cao một môn thuật pháp.
Đây vẫn chỉ là thuật pháp cấp thấp, đến khi tiếp xúc được thuật pháp cấp cao hơn sẽ cảm thấy thời gian chỉ là thoáng chốc, thuật pháp càng cao càng khó lĩnh ngộ.
Đương nhiên kèm với nó thì uy lực cũng được theo tỷ lệ thuận mà tăng trưởng.
Chính vì như vậy mà rất nhiều người đã từng đi theo con đường này, cũng bị chôn vùi theo lãng quên.
Dù vậy, thế nhưng vẫn có rất nhiều người cho rằng bản thân có thể,