Nhất Vô Niệm lui lại phía sau một chút, Vương Phàm phía đối diện cũng nhảy ra sau một đoạn.
Hai người sau một hồi giao đấu liền ăn ý giữ một khoảng cách với nhau, từ trên người của Vương Phàm tỏa ra một cỗ sát khí lăng lệ ác liệt dù đã cố gắng thu liễm nhưng Nhất Vô Niệm vẫn có thể cảm nhận được.
Đây không phải là diệt sát quá nhiều tu sĩ thì cũng chính là yêu thú, chỉ có như thế trên thân thiếu niên kia mỗi khi tỏa ra sát ý liền không khống chế được cỗ lăng lệ hung ác phát tán.
Mặc dù Nhất Vô Niệm không có bị khí tức này của đối phương ảnh hưởng nhưng cũng cảm thấy một chút không thoải mái.
Nếu đổi lại người khác, chỉ sợ khí tức này đập vào mặt liền đã hít thở không thông!
Nhưng trạng thái yên tĩnh chỉ kéo dài một chút, trên người của Vương Phàm tỏa ra huyết khí màu đỏ thẫm vờn quanh cơ thể, hai con ngươi của hắn lóe lên một tia yêu dị, sát ý lạnh thấu xương!
Chỉ thấy Vương Phàm nhảy lên không trung, linh khí tụ lại vào tay phải của hắn, trước người của hắn ngưng tụ ra một hư ảnh nắm đấm, phong mang nóng bức người, hướng chỗ Nhất Vô Niệm xuyên tới.
“Hừ!” một tiếng, Nhất Vô Niệm bước lên một bước, tay phải vung ra, trên nắm đấm của hắn được bao quanh bởi một vòng lôi điện quang mang, tựa như một cái thủ ấn đập tới nắm đấm hư ảnh màu vàng của Vương Phàm.
“Oanh!”
Hai lực lượng quyền chưởng va chạm vào nhau bạo tạc ra lực lượng phản lại ra bốn phía.
Hai bên không ai chiếm thế thượng phong.
Cân tài cân sức!
Đối với việc này Nhất Vô Niệm không có gì ngạc nhiên, nhưng đối diện với hắn là Vương Phàm thì khác.
Lúc này, trong lòng y đang vô cùng kinh ngạc, có thể y không nghĩ tới hai bên cũng chỉ đang thăm dò nhau thôi, nhưng có vẻ như kết quả này không như trong tưởng tượng.
Bất quá, cảm xúc ngạc nhiên cũng chỉ thoáng qua mà thôi sau đó Vương Lâm nhanh chóng nghiêm túc hắn lên.
Một hồi giao đấu thăm dò nhau, hắn đã có thể xác định Nhất Vô Niệm không phải kẻ dễ đối phó mặc dù hắn chưa dùng tới một nửa thực lực.
Bất quá, hắn đối với thực lực bản thân vẫn rất có lòng tin, gặp được một kẻ mạnh như Nhất Vô Niệm lập tức khiêu gợi lên tính hiếu thắng của hắn.
Không sai, Vương Phàm là một kẻ luôn thích khiêu chiến với kẻ mạnh.
Hắn muốn trở thành một cường giả mạnh mẽ, siêu thoát đại lục phá vũ phi thăng.
Đây chính là y nguyện cũng như mục tiêu của hắn, bởi vậy hắn càng muốn khiêu chiến với những thiên kiêu cùng lứa.
Hôm nay, vốn cho rằng đối diện chỉ là một kẻ tầm thường nhưng không nghĩ tới, kẻ nọ lại không tầm thường, đủ để cho hắn gợi lên một chút chiến ý.
Chiến! Chiến! Chiến!
Đây là con đường Vương Phàm đã và đang đi.
Không có nhiều lời, sắc mặt Vương Phàm đã trở nên vô cùng thận trọng, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một đạo chiến ý, thân hình của hắn cũng chấn động theo, chân nguyên toàn thân bắt đầu bạo phát, một cỗ khí tức đáng sợ bất khả chiến bại tản mát truyền tới phụ cận Nhất Vô Niệm.
Vương Phàm duỗi tay phãi ra một cái, lập tức Hàn Băng Kiếm liền xuất hiện trong lòng bàn tay, tay phải vung lên phía trước một đường, lập tức kiếm khí từ Hàn Băng Kiếm phóng ra xuyên thẳng tới phía trước, tốc độ cực nhanh, ma sát với không khí, phát ra những âm thanh chói tai.
Chưa hết, Hàn Băng Kiếm trong tay Vương Phàm phát sinh ra những tiếng bang bang, phạm vi xung quanh hắn nhấc lên hàn khí lạnh lẽo vô cùng, vô tận, dường như vạn kiếm cùng cộng hưởng hướng phía Nhất Vô Niệm tiếp tục bắn tới.
Nhất Vô Niệm hơi híp mắt một cái, thân thể bước lên phía trước một vài bước, mỗi một bước hắn đi chân nguyên từ cơ thể của hắn phát tán càng lúc càng cường đại, chân nguyên cường đại hùng hậu tỏa ra khiến cho không gian xung quanh bắt đầu chấn động nhè nhẹ.
Hàn Hỏa Long Kiếm trong tay hắn như cảm nhận được tâm tình của Nhất Vô Niệm, nó rung rung từng đợt hưởng ứng.
Cúi đầu nhìn lướt qua Hàn Hỏa Long Kiếm đang có phần kích động, Nhất Vô Niệm khẽ cười, thầm nói: “Đây là cuộc chiến đầu tiên khi bản thân ta cũng có một chút hứng thú, mong ngươi cũng có thể cảm nhận được điều đó – Tiểu Long!”
Nói xong, Nhất Vô Niệm để kiếm thẳng trước mặt, tay trái vẽ lên hư không vào điểm rồi nhanh chóng điểm vào thanh kiếm, chỉ thấy trên thanh kiếm tỏa ra một cỗ lực lượng lôi điện mạnh mẽ, chân nguyên từ bên trong cơ thể truyền vào Hàn Hỏa Long Kiếm như nhận được sự cổ vũ, lôi điện màu xanh quẩn quanh như giao long khiến cho Vương Phàm đằng xa cũng cảm nhận được một tia áp lực.
“Đi!”
Một kiếm trảm xuống, một vệt kiếm quang hóa thành một đạo giao long lôi đình ngửa đầu gầm thét uốn lượn lao về phía kiếm khí của Vương Lâm.
Một bên giao long tựa như lôi đình bắn tới, phía còn lại như một trận cuồng phong thiên tai đi tới đâu không gian như đóng băng, hàn khí tỏa ra mang theo lực lượng giết chóc.
Lần này, một kiếm kinh thiên của Nhất Vô Niệm lại mạnh mẽ hơn một phần xuyên phá hàn khó của Vương Phàm, giao long tựa lôi đình gầm thét tàn phá băng khí bao phủ cơ thể của nó.
Lực lượng lôi đình mang khí tức hủy diệt nhanh chóng quét sạch lực lượng hàn băng kiếm khí, mặc dù lực lượng của nó yếu bớt đi không ít thế nhưng vẫn lao đầu hướng về chỗ Vương Phàm.
Vương Phàm dường như cũng khá bất ngờ trước sự tình như vậy, bất quá vẻ mặt của hắn chỉ thoáng qua một chút bất ngờ và rất nhanh thay thế bằng sự quyết đoán.
Hắn cầm thanh Hàn Băng Kiếm trong tay, chân nguyên từ bên trong đan điền lập tức chuyển hóa vào Hàn Băng Kiếm, hắn làm động tác trảm xuống một kiếm.
Theo đó, một đường kiếm mang tỏa ra màu đỏ yêu dị xuất hiện trong hư không kéo dài đến tận chỗ Nhất Vô Niệm.
Trên đường đi nó lập tức xảy ra xung đột với giao long lôi đình kiếm khí, nhưng lực lượng giao long không còn mạnh mẽ như trước rất nhanh như lá thu rơi xuống mặt đất, vô cùng yếu đuối.
Đột phá xong đạo giao long do kiếm quang huyễn hóa ra, lực lượng huyết sắc kiếm mang tiếp tục hướng tới chỗ Nhất Vô Niệm vô tình bổ xuống.
Trong giây lát đó, Nhất Vô Niệm đã biết không thể không đỡ, hai tay nhanh chóng kết ấn pháp chỉ ngay khi lực lượng huyết sắc kiếm mang sắp đánh vào người Nhất Vô Niệm liên tiếp tầng tầng, lớp lớp quang mang thổ địa được tạo ra ngăn cản.
Một kiếm của Vương Phàm ẩn chứa một tia kiếm ý trong đó, vô cùng mạnh mẽ, mấy đạo