“Ùng ùng ùng!”
Hàm Như Bích híp mắt, quang mang hỏa diễm bao phủ người nàng liên tục hứng trọn những đòn công kích của Cửu Mệnh Đoạt Hồn Châm.
Phía đối diện với nàng, Âu Khương Nhu đang chăm chú khống chế Cửu Mệnh Đoạt Hồn Châm uốn lượn trên không trung, liên tục tránh né những đòn phản kích của Hàm Như Bích cố gắng đâm phá lớp phòng ngự của đối phương.
Hai món pháp bảo ban đầu được đánh ra đang quấn lấy nhau, xem chừng bất phân thắng bại.
Đôi tay của Hàm Như Bích liên tục đánh ra những đạo thuật pháp cao cường, liên tục là những tia hỏa diễm bộc phát ra xung quanh.
Đôi khi chính là những chú thủy ngư khổng lồ bay lượn đấu phá với những luồng châm mang, cả hai đều liên tục tiêu hao chân nguyên bất quá xem chừng có thể sẽ đánh mấy ngày mấy đêm cũng không vấn đề.
Đột nhiên, hai tay Âu Khương Như biến đổi chỉ thấy hàng loạt hư ảnh kiếm phong như thủy triều vọt tới chỗ Hàm Như Bích, do tốc độ quá nhanh ma sát với không khí phát ra những tiếng vọng xé gió.
Đối mặt với vạn kiếm xuyên tâm như thế, vẻ mặt của Hàm Như Bích không chút nao núng.
Mắt thấy những đạo tiên kiếm màu xanh sắp ập xuống tới nơi, nàng hơi híp mắt rất nhanh đưa ra phương pháp đối phó.
Hàm Như Bích phất tay phải một cái, một cuộn tranh liền bay ra lơ lửng trên không trung.
Theo cuộn tranh được mở ra, toàn bộ công kích phong kiếm đều rơi vào khoảng không.
Tiếp sau đó, toàn bộ phong kiếm trên không trung bị hút vào bên trong cuộn tranh.
Chưa hết, Hàm Như Bích đưa hai tay ra bắt quyết, miệng lẩm bẩm rất nhanh đánh ra một đạo quang thuật, chỉ thấy cuộn tranh biến to hơn.
Chớp mắt một cái, từ bên trong cuộn tranh khổng lồ bắn ra vô số kiếm quang.
Bên trong đó xen lẫn cả thủy kiếm, hỏa kiếm cùng phong kiếm.
“Bách Thôn Thương Họa!”
Con mắt của Âu Khương Nhu trừng to, khi nhìn thấy cuộn tranh này trong lòng nàng liền hiện ra thông tin món pháp bảo chợt nhớ tới lai lịch của nó.
Oành!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phạm vi bao phủ không gian hai người đều tràn ngập kiếm quang, nhiệt độ nhiều chỗ không đồng nhất dẫn đến hiện tượng không gian rối loạn!
“Không có khả năng!”
Theo lời của Âu Khương Nhu nói ra, thân hình của nàng cũng hứng trọn một kích.
Màn hộ thể của nàng nhanh chóng bị vô số tiên kiếm quang mang đục khoét, từng đạo âm thanh vang dội bên trong không gian vọng lại.
Không chống đỡ được bao lâu, thân hình của Âu Khương Nhu bị chấn động mạnh bay ngược ra sau đập xuống một gốc cổ thụ.
Hàm Như Bích cũng rất tỉnh táo, nàng nhanh chóng tiếp cận vị trí của Âu Khương Nhu.
Mặc dù bị thương thế nhưng Âu Khương Nhu rất nhanh làm ra phản ứng, hai tay của nàng được bao phủ bởi lốc xoáy cuồng phong đánh tới một vị trí bên trái.
Chớp mắt, một thân ảnh xuất hiện ngay tại vị trí nàng xuất thủ.
Hàm Như Bích cũng đoán trước sẽ không dễ dàng đánh gục được nàng, bất quá đã biết nên nàng cũng đã sớm đưa ra phương pháp đối phó.
Đòn đánh của Âu Khương Nhu nhanh, chuẩn mang theo lực lượng cực mạnh đánh vào thân ảnh của Hàm Như Bích.
Ngay sau đó, sắc mặt của nàng lại biến đổi, chỉ thấy thân ảnh mà nàng đánh vào lập tức hóa thành hư vô.
Chỉ thấy sau lưng nàng hiện ra một thân ảnh, thoáng chốc liền đánh bay Âu Khương Nhu khiến cho nàng hộc máu.
Bất quá, dù chiếm được thương phong nhưng Hàm Như Bích lại lựa chọn bỏ qua, không tiếp tục tấn công nữa.
Nàng nở nụ cười đắc thắng nhìn về phía bụi mù, thân ảnh của Âu Khương Nhu cũng đã đứng dậy ngay lập tức.
Nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của Hàm Như Bích, đột nhiên trong lòng của Âu Khương Nhu hiện lên một chút nghi hoặc.
Không để cho nàng phải nghĩ ngợi lâu, chỉ thấy phía đối diện – Hàm Như Bích nâng tay trái lên, trong bàn tay của đối phương đang cầm một chiếc vòng tay màu bàng bạc, nhất thời vẻ mặt Âu Khương Nhu đổi sắc.
“Ngươi…”
Âu Khương Nhu theo bản năng đưa ánh mắt nhìn cổ tay trái của mình, quả nhiên trên tay làm gì còn chiếc vòng nào nữa.
Bầu không khí trầm lắng, một loại gò ép pha thêm một chút quỷ dị.
Cuối cùng thì vẫn là Hàm Như Bích đánh vỡ sự tĩnh lặng này.
“Ta thắng, Đoan Mộc Thần thuộc về ta!”
Âm thanh chậm rãi vang lên, giọng nói thể hiện ra sự nghiêm túc của nàng.
Đây là một lời khẳng định.
“Xem ra nơi đây đã không còn chuyện gì để nói nữa.
Hẹn khi khác chúng ta tái kiến!’
Hàm Như Bích nở nụ cười nhạt, tay phải vung lên, một tấm phù lục xuất hiện trên không trung.
Phù lục phát ra ánh sáng màu trắng sau đó bao phủ cả cơ thể của nàng lại, bất quá ngay khi sắp rời đi đột nhiên nàng ta nâng tay phải lên búng một cái.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trên hư không bất thình lình huyễn hóa ra một đạo thủy tiễn nhanh như chớp, dùng tốc độ không thể hình dung được xuyên tới một vị trí.
Ầm!
Một tiếng nổ vang xuất hiện, cả một vùng phạm vi bên dưới mặt đất đều bạo tạc.
Âu Khương Nhu không kịp phản ứng, chợt nàng nhớ ra chuyện gì sắc mặt hơi khó coi.
Phía đối diện với nàng – Hàm Như Bích đã biến mất theo tấm phù lục kia, ánh mắt của nàng một lần nữa rơi vào phạm vi nơi mà Hàm Như Bích vừa