Lúc này, thiếu niên mặc bộ trường bào màu trắng mới thu hồi động tác ra chiêu của mình, đồng thời hắn cũng đưa ánh mắt của mình nhìn về phía hai người Hứa Nghị cùng Ninh Tiểu Bạch.
Hai người bọn họ gặp ánh mắt của đối phương nhìn qua thì lập tức căng thẳng, bọn họ chưa thích nghi được ma khí bên trong Ma Sơn khó tránh khỏi yếu thế.
Thế nhưng hai người bọn họ nghĩ nhiều, đối phương chỉ là nhìn qua một chút rồi thu hồi ánh mắt quay lưng từng bước rời khỏi nơi đây, bất quá ngay khi hai người tưởng mọi chuyện ổn thỏa thì có dị biến xảy ra.
“Ầm!”
Đột ngột một thân ảnh vạm vỡ, tứ chi đen tuyền cùng cái đầu trâu từ đâu bay tới trước mặt thiếu niên kia.
Gặp tình huống bất ngờ thiếu niên cũng không hoảng, tay phải đưa lên đánh ra một chưởng, chỉ thấy một chữ “Vạn” xuất hiện đánh thẳng vào thân hình con yêu ma kia khiến cho nó bật bay thẳng về phía trước.
Nhưng không đợi nó bay quá xa đột ngột bị một vệt kiếm quang chém thành hai nửa, mà chữ “Vạn” tỏa ra kim quang cũng bị chặn lại rồi hai đạo lực lượng cùng lúc nổ tung.
“Có người khác nữa sao?”
Hứa Nghị giật mình, thân là đệ tử ưu tú trong thế hệ trẻ tuổi há chỉ là hư danh, rất nhanh hắn đã nhìn rõ người tới là ai.
Bất quá khi nhìn rõ người này vẻ mặt của hắn hiện lên một chút kinh ngạc, đôi mặt thoáng qua vẻ kinh dị dường như có chút khó tin.
Mất một lúc thì bên cạnh hắn, Ninh Tiểu Bạch mới nhìn rõ được.
Vừa mới nhìn thấy thôi nàng đã hơi nhăn trán, bất quá rất nhanh thì bình thường trở lại.
Thế nhưng giống như biểu hiện vừa rồi của Hứa Nghị, nàng cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Người trong cuộc cảm nhận trực tiếp nhất chính là thiếu niên kia, hắn đưa ánh mắt nhìn về thân ảnh vừa ngăn cản đường đi của hắn.
Đây là một thiếu niên trẻ tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm hai màu tượng trưng cho thủy và hỏa, đặc biệt trên vai của y còn có một con rùa màu xanh đang nằm yên tĩnh ở đó.
Hắn mở miệng hỏi: “Vừa rồi là ngươi đánh con yêu ma kia tới chỗ ta?”
Nhất Vô Niệm vừa mới đụng độ mấy con yêu ma, bất quá trong đó có một con bỏ chạy hắn không chịu được bèn một cước đá bay nó đi, ai ngờ…
“Là ta, bất quá việc này…” Nhất Vô Niệm cũng cảm thấy mặc dù bản thân không có tình nhưng dù sao cũng là do mình, bởi vậy hắn không ngại nhận lội coi như xong.
Ai bảo hắn không muốn gây xích mích với bất kỳ ai, thế nhưng có vẻ lời hắn chưa nói hết đối phương đã ra tay.
Nghe được đáp án của Nhất Vô Niệm, thiếu niên không nói một lời trực tiếp ra tay.
Cả người của hắn tản mát ra kim quang sau đó vỗ một chưởng tới hướng Nhất Vô Niệm đang đứng, chữ “Lượng” dần dần biến to mang theo lực lượng chính khí đè ép tới.
Nhất Vô Niệm hơi híp mắt lại, vốn hắn còn muốn nói chuyện tử tế với đối phương không ngờ đối phương không nói một lời liền trực tiếp động thủ, đây cũng quá nóng tính đi.
Bất quá đối phương đã ra tay hắn nào dám chần chừ, ngay khi chữ “Lượng” mang theo kim quang chói lóa đánh ra hắn đã khua khua thanh trường kiếm trong tay.
Khóe miệng Nhất Vô Niệm cười lạnh, bạch mang kiếm khó tỏa ra cứ thế tăng vọt, một cỗ khí tức lăng lệ trực tiếp bộc phát ra, từng đạo kiếm quang màu trắng không ngừng lập lòe trên không trung, sau đó trực tiếp sát nhập vào bên trong trường kiếm, một kiếm bổ ra hư ảnh kiếm quang khổng lồ xuất hiện hung hăng hướng tới chữ “Lượng”.
“Huỳnh huỳnh huỳnh!”
Liên tiếp là những tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, cộng thêm lực phá hoại quá mạnh dẫn đến không gian nơi đây có chút rung chuyển.
Hai người Hứa Nghị cùng Ninh Tiểu Bạch vận dụng phật quang bao phủ cả cơ thể lại nhưng vẫn bị lui lại một chút, trong ánh mắt của hai người hiện lên một chút kinh dị.
Nam tử vừa tới thật mạnh!
Mặc kệ hai người bọn họ nghĩ gì Nhất Vô Niệm cùng thiếu niên kia đã lao vào cận chiến, cả hai đều dùng pháp bảo liên tục va chạm vào nhau.
Thiếu niên kia hai tay được bao bọc bởi một luồng kim quang, mặc dù không biết là thứ đồ gì những Nhất Vô Niệm biết đó hình như là một đôi bao tay.
Cả hai không phân cao thấp, liên tục quyền pháp cùng kiếm quang va chạm xung quanh bốn phía dưới lực lượng của hai người đã bị tàn phá không ít.
Dù như vậy thì có vẻ cũng không bao nhiêu ảnh hưởng tới chiến đấu của hai người bọn họ, ta tới ngươi cũng tới, đánh nhau loạn tùng phèo lên.
“Hô!”
Nhất Vô Niệm đánh bật thiếu niên ngược ra sau, thở ra một hơi.
Đồn thời trong lòng Nhất Vô Niệm cả kinh, đối phương không ngờ chỉ là Kim Đan tầng 4.
Hắn bây giờ đã là Kim Đan tầng 7 có thể nói là mạnh hơn