Trông thấy Nhất Vô Niệm vẫn đứng vững vàng, sắc mặt Bạch Cửu Dương trầm trọng cực kỳ bất quá ngay khi nhìn thấy xung quanh cơ thể của Nhất Vô Niệm bao phủ bởi tầng kim quang chói lóa không khỏi giật mình.
Nhìn kỹ phần thân trên của Nhất Vô Niệm hai mắt hơi trừng, một tay chỉ vào Nhất Vô Niệm giật mình hô to:
“Kim Chung Tráo!”
Bị đối phương gọi ra tên gọi công pháp bản thân dùng Nhất Vô Niệm hơi nhíu mày, thế nhưng không có hé miệng nói ra điều gì chỉ lẳng lặng đứng đó.
Nhìn sắc mặt biến ảo một hồi của Bạch Cửu Dương, hắn mới khẽ cười:
“Thế nào, làm ngươi rất thất vọng!”
Nghe như câu hỏi nhưng thực chất chính là một câu khẳng định, dù hiểu được lời nói của Nhất Vô Niệm muốn truyền đạt ý gì, thế nhưng Bạch Cửu Dương không hề quan tâm mà hỏi ngược lại sang chuyện khác:
“Ngươi tại sao lại có công pháp của phật môn thất truyền?”
Âm thanh của Bạch Cửu Dương có chút trầm thấp, cộng thêm vẻ mặt nghiêm nghị đến lạ thường làm cho người nhìn vào không khỏi e ngại.
Bất quá, Nhất Vô Niệm cũng trải qua không ít gian khó, nhỏ làm kẻ lang thang, khi trưởng thành lại bước chân vào tu chân thế giới.
Nói sơ qua liền biết hoàn cảnh trưởng thành của hắn cũng không dễ dàng chút nào, mà nói đi cũng phải nói lại.
Đã là người tu hành, ai mà chẳng tay nhuốm máu há lại có kẻ mềm lòng.
Mỗi nhà mỗi cảnh, kẻ sống sót trong tu chân ai chẳng phải trải qua mưa tanh sóng lớn, đương nhiên Nhất Vô Niệm cũng không ngoại lệ.
Hắn khẽ cười nhạt một tiếng, dù nhỏ nhẹ nhưng truyền vào tai Bạch Cửu Dương giống như đang chế nhạo y vậy.
Vốn thấy Nhất Vô Niệm nắm giữ công pháp hộ thể Kim Chung Tráo của phật môn đã khiến cho hắn cảm thấy có chút khó chịu, nay lại bị đối phương khinh thường khiến hắn không khỏi híp mắt lại, trong lòng đã hơi không vui.
Từ khi hắn bước chân vào tu hành đến nay, dù là ở Thiên Phương Tự hay Cổ Nguyệt Ma Môn thì đều bị chúng nhân chú mục.
Với tâm tính của hắn đương nhiên không coi mấy chuyện này vào lòng, ngay cả khi bị phật môn đuổi giết hay gán ghép cho hắn tội danh nhập ma, giết người vô tội thì Bạch Cửu Dương cũng vô cùng bình tĩnh.
Hắn không giết người vô tội, hắn chỉ giết kẻ có tội.
Những kẻ đó cần phải để hắn tịnh quang, xóa bỏ.
Ban đầu, hắn cho rằng phật môn hiểu điều đó nhưng sau cùng vẫn chỉ là những kẻ khù khờ mà thôi, thế hệ phật môn đã xuống dốc không còn nắm giữ lý tưởng cao đẹp như trước nữa.
Nếu như là thời kỳ đỉnh phong của phật môn, đại lục này há còn những kẻ tà ác còn tồn tại.
Cái gì mà nơi đâu có người nơi đó có đấu tranh, chỗ nào có ánh sáng nơi đó sẽ có bóng tối ẩn thân.
Tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi!
Chỉ có phật pháp mới cứu rỗi được tâm hồn bọn chúng, soi sáng hết thảy mọi vật.
Phật môn không làm được, chính hắn – Bạch Cửu Dương sẽ thiết lập lại trật tự của thế giới tu hành, của cả đại lục này để thời đại này mang tên –Phật Giới.
Mà trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần có thể làm được điều đó cho dù sử dụng sức mạnh của ‘Ma’ thì hắn cũng sẵn lòng.
Không phải có câu:
“Ta không vào địa ngục thì ai vào!”
Tạm gác lại một chút dòng suy nghĩ trong đầu, Bạch Cửu Dương cười âm lạnh: “Xem ra thân thể của ngươi rất mạnh mẽ.
Được thôi, nếu như ngươi đã không định nói thì để ta đính thân khiến cho ngươi mở miệng nói.”
Nói xong, Bạch Cửu Dương khẽ vận chuyển công pháp, chỉ thấy trên thân của hắn tỏa ra kim quang nhàn nhạt, sau đó dần dần trở nên chói lóa.
Khác biệt với kim quang hộ thể của Nhất Vô Niệm, hộ thể của Bạch Cửu Dương là một cái hư ảnh kim thân.
Chỉ cần nhìn khí thế liền có thể cảm nhận được cường độ thân thể của hắn.
Bạch Cửu Dương ra tay đấm ra một quyền, đồng thời miệng cũng niệm phật ngữ, sau lưng của hắn hiện ra hư ảnh La Hán lao tới chỗ Nhất Vô Niệm công kích.
Ngay khi Bạch Cửu Dương động thủ hắn cũng đã phản ứng, mặc dù cậy nhục thân mạnh mẽ nhưng hắn cũng không có thói quen chịu đòn.
Tay phải tế xuất ra Băng Nham Kiếm phi thân đến đối chiến trực diện với đối phương.
“Ầm!”
Một kiếm một quyền va chạm vào nhau khiến cho linh khí xung quang nơi va chạm chấn động một hồi, sinh ra sóng khí cuồn cuộn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Dư âm tản đi, Nhất Vô Niệm cùng Bạch Cửu Dương cùng lùi ra sau một bước.
Hư ảnh La Hán phía sau lưng Bạch Cửu Dương đã có một chút ảm đạm.
Mà Nhất Vô Niệm thì khác, mặc dù