“Huỳnh…!”
Bất ngờ Nhất Vô Niệm chấn động, thân hình hơi lui lại phía sau mấy chục mét một chân hơi khụy xuống.
Phía không xa, Bạch Cửu Dương vẫn giữ nguyên tư thế ra quyền, bất qúa trên người của y có vẻ như cũng không ổn lắm, bộ tăng phục gần như bị cháy nát, xem ra vừa rồi lôi điện từ lôi châu bắn ra cũng không phải dạng vừa.
Bất quá, đa phần lôi điện do lôi châu bổ xuống đều bị tôn phật kia ngăn chặn.
Nhất Vô Niệm hơi giương mắt nhìn qua đằng xa, tôn phật kia căn bản đã trở nên hư ảo lôi diện do trận pháp lôi châu bắn ra cực kỳ mãnh liệt, ngay cả tôn phật cũng có phần không chống đỡ được.
Tay phải điểm nhẹ một cái lập tức từ nhẫn trữ vật bay ra mấy thanh kiếm, đây toàn bộ đều là pháp bảo cường đại mà Nhất Vô Niệm nắm giữ.
Những thanh kiếm này lập tức bay ra sau lưng Nhất Vô Niệm tạo thành một vòng tròn hoa kiếm, hai tay bắt quyết, chân nguyên hùng hậu bắt đầu từ trong người vận chuyển.
Thời gian cấp tốc cho nên Nhất Vô Niệm gần như trong tích tắc liền hoàn thành các bước, hoa kiếm sau lưng chuyển động để cho Nhất Vô Niệm lọ ra một chút tiên khí.
Hai tay tụ lại đánh ra một chưởng, lập tức tất cả những thanh kiếm sau lưng của hắn giống như một chiếc phi tiêu xoay tròn cực nhanh cắt tới chỗ Bạch Cửu Dương.
Bất quá Nhất Vô Niệm cũng không trông cậy vào chiêu thức này có thể hạ gục được y, dù cho đây đều là những thanh kiếm cực kỳ mạnh.
Điểm nhẹ lên hư không một cái, mười hai viên lôi châu xoay vòng tròn bắn ra lôi điện xóa bỏ hư ảnh tôn phật, sau đó nhanh chóng tiến tới chỗ Bạch Cửu Dương bao phủ phạm vi của y.
Những viên lôi châu này dưới tay của Nhất Vô Niệm rất nhanh liền tạo thành một trận pháp mới, Lôi Châu Thập Nhị Tinh Tú Trận.
Trận pháp hoàn thành Nhất Vô Niệm liềm mỉm cười, đây đã là trận pháp mà hắn có thể trong thời gian nhanh nhất có thể bố trí ra được.
Trận pháp tam phẩm đối với tu sĩ Kim Đan cũng không uy hiếp được bao nhiêu, thế nhưng đừng quên phẩm chất của những viên lôi châu kia.
Bình thường chỉ cần không chế công kích bình thường đã cực kỳ mạnh, nay lại tập trung sức mạnh trở thành một cái trận pháp.
Công kích đánh ra chắc chắn chỉ có mạnh hơn, không thể nào yếu được.
Lôi châu kích hoạt phát tia sáng kết nối với nhau trên không trung, tạo thành một hình thái tinh tú.
Ngay khi tất cả đều liên kết với nhau, không gian bắt đầu trở nên có chút rung chuyển.
Lôi điện từ mười hai viên lôi châu tản mát ra cực kỳ mãnh mẽ, còn mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Trước đó lôi điện chỉ là bổ xuống từng đạo lôi điện mà thôi, lần này dưới trận pháp điều động lập tức tụ lại một đạo lôi điện.
Lôi điện bổ xuống khiến cho một vùng phạm vi không gian chấn động, một tia sét màu xanh to bằng bắp đùi bổ trực diện vào đỉnh đầu của Bạch Cửu Dương.
Vừa đánh bay phi tiêu kiếm hoa xong tay phải của Bạch Cửu Dương lật ra một tấm phù lục, y không kịp nhìn lôi điện khủng bố trên đỉnh đầu cấp tốc bức ra một giọt tinh huyết kích hoạt phù lục.
Phù lục hóa thành điểm sáng bay lên trên đỉnh đầu Bạch Cửu Dương tạo thành một màn chắn bao phủ cả người y vào bên trong.
“Ầm ầm ầm!”
Liên tiếp những tiếng vang trầm đục, lôi điện to bằn bắp đùi bổ thẳng vào màn chắn kết giới xung quanh người Bạch Cửu Dương.
Va chạm tạo ra một sóng khí lan tỏa ra bốn phía xung quanh, ngay cả ở phía đằng xa cũng không khỏi sợ hãi một phen.
Bất quá một đạo lôi điện không phải là tất cả, lần lượt những đạo lôi điện to bằng bắp đùi theo sau mà bổ xuống vị trí Bạch Cửu Dương.
— QUẢNG CÁO —
Những tiếng đinh tai nhức óc bao trùm cả một vùng không gian, ngay cả Nhất Vô Niệm cũng phải dùng chân nguyên hộ thể chống đỡ sóng âm cùng sóng khí.
Nhất Vô Niệm khoát tay một cái lập tức mười hai viên lôi châu bay vào tay hắn.
Không phải hắn không muốn đánh nữa mà căn bản hắn không dám, chân nguyên dùng để duy trì Lôi Châu Thập Nhị Tinh Tú Trận tiêu hao quá nhanh.
Cất lôi châu vào trong nhẫn trữ vật, Nhất Vô Niệm đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí Bạch Cửu Dương trong lòng thầm nghĩ, một đòn vừa rồi cũng coi như tuyệt sát, đối phương không chết cũng bị lột một lớp da.
“Ngươi mất cảnh giác rồi.”
Một âm thanh mộc mạc, tràn ngập từ tính khẽ truyền vào trong tay Nhất Vô Niệm.
Trên đỉnh đầu hắn, không biết từ khi nào xuất hiện một thân ảnh và đó không ai khác chính là Bạch Cửu Dương.
Chẳng qua y nào còn phong phạm của một vị phật tử tuấn tú lịch sự, giờ đây cả người của y tràn ngập cỗ khí tức tà ác, đôi mắt của y lóe lên những đường vân kỳ dị trông giống như lũ yêu ma.
Lúc này, chỉ thấy tay phải của hắn phủ lên một lớp vảy màu đen kỳ dị, mấy ngón tay cũng chuyển hóa thành móng vuốt, trông không khác gì một bộ phận của yêu ma thậm chí còn kinh dị hơn.
Tay phải bốc lên hắc khí cực kỳ nồng đậm tạo thành một cái trảo hướng tới đỉnh đầu của Nhất Vô Niệm bổ xuống.
Quá đột ngột, trong lòng Nhất Vô Niệm không khỏi xuất hiện một cỗ lãnh lẽo, Kim Chung Tráo vốn mờ ảo nay vừa chạm vào cánh tay hắc ám kia liền trực tiếp bị bốc hơi.
Kim quang xung quanh cơ thể Nhất Vô Niệm lập tức bị hắc khí thôn phệ không sót một mảnh, nhìn cánh tay hắc ám chớp mắt đã sắp chạm vào đỉnh đầu, ánh mắt của Nhất Vô Niệm hiện ra một chút hoảng loạn.
“Bịch!”
Một tiếng vang trầm đục đột ngột vang lên, dưới ánh mắt kinh hãi của Nhất Vô Niệm một thân ảnh to lớn che chắn ở trên đỉnh đầu hắn.
“Lão Quy!”
Nhìn rõ ai vừa cứu mình một mạng Nhất Vô Niệm thấp giọng hô!
Nam Phương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, gấp rút kêu: “Thất thần cái gì, mau mau nghĩ