Sương mù màu đen bao phủ toàn bộ Ma Sơn tầng thứ sáu, cộng thêm cỗ lực lượng huyền bí đè ép xuống khiến cho toàn bộ tầng này rung chuyển kịch liệt.
“Đây là thế nào, không lẽ Ma Sơn sắp sập?”
Một tên phật tử bên cạnh vỗ một vào gáy tên vừa nói, “Nói linh tinh gì thế, Ma Sơn tồn tại đã hàng ngàn, hàng vạn năm há nói sập là sập.
Việc này hơn phân nửa có đồ vật tà ác phá phong ấn mà ra!”
Người này dường như rất có uy vọng tại nơi đây, lời y vừa nói ra cũng không có ai lên tiếng phản đối.
Vị này vừa nói xong liền cất bước di chuyển tiến tới chỗ một vị phật tử khác, người này không phải ai khác chính là Thích Như Long.
Y vừa tiến đến Thích Như Long thu hồi ánh mắt đang chăm chú quan sát sương mù bên ngoài trận pháp, quay qua nhìn đối phương cười nói:
“Tuyệt Thanh sư đệ, có chuyện gì sao?”
Người trong miệng Thích Như Long nói ra chính là vị vừa mới nhắc nhở đám phật tử khác, Tuyệt Thanh chắp hai tay trước ngực một cái, rồi mới mở miệng đáp: “Sư huynh đám sương mù này đến quá mức đột ngột, chúng ta cứ một mực phòng thủ cũng không phải là cách.”
Thích Như Long nhẹ nhàng gật đầu, hắn vô cùng đồng ý với vị sư đệ này bất quá bên trong đây tình hình đang rối ren, hắn cũng không dám đưa ra quyết định sai lầm.
Suy tư một chút, hắn nhìn qua Tuyệt Thanh dò hỏi:
“Chẳng hay sư đệ có biện pháp?”
Tuyệt Thanh khẽ lắc đầu, Thích Như Long hơi có chút thất vọng bất quá chưa đợi hắn nói gì Tuyệt Thanh đã lên tiếng:
“Sư huynh đã nghe qua truyền thuyết về Ma Sơn chưa?”
“Truyền thuyết?” Thích Như Long nhíu mày, nghi hoặc nhìn Tuyệt Thanh.
Hắn bước vào Thiên Phương Tự cũng mới mấy chục năm, những thông tin cơ bản ngược lại rất rõ ràng.
Về phần những tin đồn, hay những câu chuyện liên quan tới hư vô mờ mịt thì lại không quan tâm.
Tuyệt Thanh đã nói vậy, chẳng lẽ Ma Sơn còn có bí ẩn nào khác!
Mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì nhưng khuôn mặt Thích Như Long vẫn như thường, lời của hắn nói ra khiến cho người xung quanh khó mà cảm nhận được hắn đang nghĩ gì.
Tuyệt Thanh cũng không có dài dòng, y chắp hai tay trước ngực niệm một câu phật ngữ sau đó mở miệng giải thích;
“Thật ra sư đệ trong lúc rảnh rỗi có từng xem qua một chút điển tịch, bên trong có ghi lại một vài sự kiện diễn ra trong Ma Sơn.
Từng có ghi chép không trọn vẹn rằng, Tịch Quang Ma Sơn hay còn chính là chín tầng Ma Sơn chúng ta vẫn luôn biết, thật ra chỉ là một góc băng sơn của Ma Sơn hiện ra.
Hơn nữa, nơi này cũng không phải gọi là Ma Sơn.”
“Không phải là Ma Sơn?” Không chỉ Thích Như Long, tất cả đệ tử phật môn tại đây cũng vô cùng tò mò.
Cấp độ bọn họ chưa đủ để biết những cái này, từ khi bọn họ gia nhập Thiên Phương Tự chỉ biết nơi đây là bí cảnh – Tịch Quang Ma Sơn.
Về phần tên gọi khác hay lai lịch của nó cũng rất mờ mịt, đã có người từng tò mò nhưng đều không có đáp án dần dần bọn họ cũng không nghĩ đến việc này nữa.
Tuyệt Thanh gật đầu, tiếp tục nói ra những gì mình biết.
“Truyền thuyết về Ma Sơn rất là nhiều, chẳng lẽ mọi người không chú ý tới yêu ma nơi đây có thể vô hạn tái sinh ư? Đây đã rất quỷ dị rồi.”
“Đây chẳng phải là quá bình thường sao, Ma Sơn đã tồn tại không biết từ bao giờ, thủ đoạn của đại năng chúng ta há có thể hiểu được.” Đột ngột một âm thanh lên tiếng phản bác, mọi người khẽ nhìn qua, vị phật tử này tướng mạo có chút dọa người.
Trên khuôn mặt của y có một vết sẹo chéo qua mắt trái, mặc dù bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm nhưng y cũng không đổi sắc.
Thích Như Long nhìn qua người này, trong lòng lập tức biết y là ai bất quá thái độ của ý khiến hắn có chút không vui.
“Cương Vương, đây không phải lúc dùng cảm xúc để nói chuyện.”
Lời của hắn vừa nói ra sắc mặt Cương Vương lập tức hơi khó coi, thế nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, hai tay chắp trước ngực niệm một câu phật niệm.
Bề ngoài Cương Vương có phần an phận thế nhưng trong lòng lại vô cùng hận Thích Như Long, thân phận của y thấp hơn nhiều so