Nhất Vô Niệm mỉm cười đạt được mục đích, không bao lâu Cưu Khương nhận được truyền âm, liền quay qua chỗ Nhất Vô Niệm mỉm cười nói:
“Sư tôn đã đồng ý.
Nhất thí chủ, mời!”
Cưu Khương nói xong liền đi đầu dẫn đường, Nhất Vô Niệm đương nhiên không có vấn đề, hắn cầu còn không được.
Trên đường đi, hắn còn đang suy tư không biết lần này đánh dấu sẽ ra được món đồ gì, phải biết lần này đánh dấu là do hệ thống trực tiếp chỉ định.
Nhất Vô Niệm đương nhiên mong chờ.
Đúng như lời Cưu Khương nói, đường đi đến vị trí đánh dấu quả thật rất lâu, hai người bọn họ cũng phải mất tới hơn một giờ để đến đó.
Cũng không hẳn là nơi đó quá xa mà căn bản tu vi của Cưu Khương quá thấp, mà hắn là khách chẳng lẽ lại tỏ ra quá đỗi vội vàng, bởi vậy hai người dùng tốc độ chậm chạm tiến đến chỗ thần trúc.
Mãi mới đi đến nơi, Nhất Vô Niệm thu hồi uể oải, vẻ mặt hào hứng đi theo Cưu Khương tiến tới vị trí thần trúc.
Nơi đây phong cảnh nhẹ nhàng, cảnh đẹp huyền ảo bất quá tu chân mà, dễ hiểu, dễ hiểu.
Đi sâu vào bên trong, Nhất Vô Niệm bỗng phát hiện một cây trúc màu vàng nhạt cao ngất trời, kim quang tỏa ra chiếu rọi bốn phương tám hướng.
Nhất Vô Niệm nhìn không rời mắt, trong nội tâm có chút rung động.
“Đây chính là Thiên Tầm Trúc!’
Hắn nhẹ nhàng nói ra một câu.
“Đúng vậy, đây chính là thần trúc, bảo vật vô giá của phật tự chúng ta.
Vốn nơi đây không được cho người lạ tiến gần, bất quá Nhất thí chủ dù sao cũng là nhân tuyển của phật môn, ưu tiên một chút không có vấn đề.”
Cưu Khương vừa nói còn không quên cổ động Nhất Vô Niệm.
Nhất Vô Niệm nhìn thấy Thiên Tầm Trúc liền bỏ mặt Cưu Khương một bên, lời của đối phương nói hắn cũng không có để trong lòng.
Tiến lại gần Thiên Tầm Trúc, Nhất Vô Niệm một mực chờ đợi hệ thống lên tiếng bất quá đợi một lúc cũng không thấy, mà bước chân của hắn đã tiến sát bên cạnh Thiên Tầm Trúc.
Không nghe được âm thanh của hệ thống, nội tâm của hắn cũng rất nghi hoặc.
Câu thông hệ thống cũng không được, hắn càng thêm khó hiểu, nghĩ nghĩ hắn thử chạm vào Thiên Tầm Trúc bất quá không như hắn suy nghĩ, cũng không có cảm giác thần thánh nào.
Trầm mặc.
Nhất Vô Niệm hết sức rối ren, một bên quan sát biểu cảm của Cưu Khương trong lòng lại đang tự đặt câu hỏi cho bản thân.
Hệ thống đâu, tại sao lại không câu thông được.
Hắn rõ ràng đã đến đúng vị trí Thiên Tầm Trúc, không những thế còn tự tay sờ vào nhưng hệ thống lại không có phản ứng.
Tại sao lại không có phản ứng?
Hệ thống là một tồn tại đến ngay cả thiên đạo pháp tắc của đại lục cũng phải nhún nhường mấy phần, há lại xảy ra vấn như này.
Nếu vấn đề không nằm ở hệ thống, vậy chỉ có thể là nơi đây có gì đó không đúng.
Nhất Vô Niệm nghĩ theo chiều hướng này trong lòng khó tránh khỏi mở rộng phạm vi suy đoán, không đoán thì thôi, vừa nghĩ tới trước mặt không phải Thiên Tầm Trúc nội tâm liền vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh.
Trước mắt nếu là đồ giả, như thế chẳng phải nói lên đám người phật môn đang nói dối.
Nhưng tại sao phải làm vậy?
Trừ khi nơi đây…
“Nhất thí chủ cảm thấy thần trúc của phật tự chúng ta thế nào, nếu như thí chủ trở thành một thành viên của bọn ta, mỗi ngày thí chủ đều có thể nhìn ngắm.”
Âm thanh ma mị của Cưu Khương từ phía sau truyền đến lập tức khiến tâm thần Nhất Vô Niệm hơi run, trước đó hắn còn cảm thấy không có gì, bây giờ nghe được âm thanh này trong lòng không khỏi rét lạnh.
Tay phải khẽ thôi động chân nguyên, thoáng chốc một chưởng kinh lôi bạo phát, nhanh như chớp đánh thẳng vào người Cưu Khương khiến cho đối phương lập tức bị đánh bay đập xuyên vào một đám kiến trúc.
Bụi mù từ đám kiến trúc sụp đổ che kín tầm mắt, người chưa hiện nhưng âm thanh kinh ngạc từ bên trong truyền ra:
“Nhất thí chủ, ngươi tại sao lại ra tay chẳng lẽ muốn khơi dậy cuộc chiến giữa Huyền Đan Tông cùng Thiên Phương Tự?”
“Hừ!” Nhất Vô Niệm không thèm đáp lại, tay không ngừng biến ảo cơ hồ chớp mắt xung quanh người hắn huyễn hóa ra vô số kiếm quang, kiếm quang bạo phát ra khí tức lôi điện.
Điểm nhẹ trên không trung, một loạn kiếm quang chớp động uốn lượn trên không trung xuyên tới chỗ Cưu Khương vừa va đập.
“Ầm…!”
Liên tiếp những tiếng nổ vang từ bên trong đống kiến trúc đổ nát truyền ra.
Đột nhiên Nhất Vô Niệm nhướng mày, thân hình khẽ động