Nhìn mục nguyền rủa giảm lập tức khiến hắn chú ý, nếu như hắn nhớ không lầm trước đó tiến độ nguyền rủa đã lên tới 75%.
Suy tư một chút, Nhất Vô Niệm suy đoán nguyền rủa sở dĩ giảm đi có khả năng liên quan tới việc hắn đề cao linh căn.
Bất kể thế nào chuyện này cũng là việc tốt!
Dùng xong Hạt Thực Linh Đề hắn cũng cảm nhận được ngộ tính bản thân lại đề cao hơn một chút, những điều chưa thông thấu trước đó cũng bị hắn lần mò ra không ít manh mối.
Nhất Vô Niệm tự tin cho hắn một chút thời gian ngắn, hắn chắc chắn đột phá Trận Pháp Sư tam phẩm.
Nghĩ tới điều gì, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía tấm bia phía trước.
Đập vào mắt hắn vẫn là hai chữ được viết bằng máu “Mộ trủng!”.
Trái ngược với trước đó, bây giờ mỗi một nét đều khiến hắn cảm nhận được sự huyền diệu trong đó.
Nhất Vô Niệm có thể xác định, nét viết này chính là do một vị cường giả khắc lên.
Nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu, Nhất Vô Niệm lại cảm nhận được uy áp hủy thiên diệt địa, cả người của hắn tựa như bị giam cầm lại.
Cũng không lắm, trên người Nhất Vô Niệm ướt đẫm mồ hôi, hai hàng lông maỳ nhíu chặt lại, đồng thời trên khuôn mặt cũng lộ ra vết máu, nếu như không phải trên người hắn tỏa ra sinh mệnh khí tức, chỉ sợ người khác cho rằng hắn đã chết.
“Phá!”
Một lát sau, khí thế trên người Nhất Vô Niệm liên tục tản mát ra, không ngừng lưu chuyển.
“Ngưng!”
Nhất Vô Niệm nghiêm túc lĩnh ngộ nét vẽ trên tảng đá, một tay xuất ra, ở giữa không trung khắc họa lên một chữ “Lôi”.
Chữ “Lôi” này tản mát ra chân nguyên thuộc tính lôi, cả chữ giống như do lôi đình tạo thành, lộ ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Vẻ mặt của Nhất Vô Niệm hơi lộ ra yếu nhược nhưng ánh mắt vẫn vô cùng nghiêm nghị, tay phải khẽ nâng lên điểm một cái, đem chữ “Lôi” bắn tới cửa vào chỗ bia đá.
“Ầm!”
Bụi mù tung bay, mặt đất rung chuyển.
Chữ “Lôi” vừa chạm tới biên giới thạch bia liền vỡ nát.
“Hóa ra cấm chế nơi đây kết hợp giao thoa giữa thế cùng chân nguyên do tu sĩ cấu thành, dù chỉ lĩnh ngộ được một chút da lông, thế nhưng cũng khiến cho hắn tiến thêm một bước chạm vào cảnh giới nắm giữ linh khí lưu chuyển, đồng thời cũng thông thấu khả năng vận dụng khí thế.”
Tham ngộ bia đá để cho hắn lĩnh ngộ ra không ít điều.
Ai lại nghĩ ra được, một tên Kim Đan nhỏ nhoi lại có thể thông qua cấm chế lĩnh ngộ ra cấm chế sát chiêu “Lôi”, đây quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt.
“Thật lợi hại, ngộ tính bản thân lại tăng trưởng nhiều đến như vậy!”
Muốn lĩnh ngộ cấm chế sát chiêu như Nhất Vô Niệm phải hội tụ đủ mọi điều kiện, tựa như Hạt Thực Linh Đề vừa nâng cao phẩm chất linh căn lại phụ trợ ngộ đạo.
Hơn nữa, thần thức của Nhất Vô Niệm lại mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Chính vì như thế mà hắn mới có thể từ bên trong cấm chế lĩnh ngộ ra được “ thế”.
Bất quá, tham ngộ như thế này rất nguy hiểm chỉ một sơ sẩy liền có thể bị giam cầm vĩnh viễn bên trong sự huyền ảo của cấm chế, không thể dứt ra được.
Một là lĩnh ngộ ra, hai chính là chết mòn chết mỏi trong đó…
Nhất Vô Niệm lĩnh ngộ từ bên trong cấm chế ra được ‘thế’ giúp cho hắn vận dụng chân nguyên càng thêm linh hoạt, chỉ cần bản thân hắn bế quan tìm hiểu một chút trận pháp liền có thể đột phá.
Nắm giữ linh khí lưu chuyển bên trong thiên địa giúp rất nhiều trong việc tu hành, bố trí trận pháp hay trong chiến đấu.
Tựa như cấm chế sát chiêu “Lôi” mà hắn trước đó đánh ra, đó cũng chỉ là một phần trong đó mà thôi.
Có thể tạo thành một chiêu thức công kích cũng có thể thông qua đó bố trí trận pháp phòng ngự, thậm chí uy lực còn mạnh hơn so với đơn thuần công kích.
Dù sao trận pháp sinh ra là để bẫy người, một khi dụ địch vào được trận pháp uy lực sát chiêu càng bộc lộ mạnh mẽ hơn.
Nửa ngày trôi qua, con rùa cuối cùng cũng từ bên trong mộ trủng chui ra.
Nhìn điệu bộ của nó coi bộ thu hoạch rất khá, hắn mở miệng thản nhiên hỏi: “Nhìn tâm tình ngươi không tệ xem ra ở bên trong thu hoạch không tệ.”
“Lần này đúng thật là kiếm bộn! À, phải rồi.” Nói được một nửa, đột nhiên con rùa nghĩ tới điều gì há miệng ra, chỉ thấy đa đạo quang mang ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên không trung.
Vừa nhìn thấy rõ ba món đồ vật sắc mặt Nhất Vô Niệm không khỏi vui mừng, hắn khẽ liếc qua con rùa, còn rùa chỉ chờ có thế lập tức ra vẻ:
“Cầm lấy đi không cần phải cảm tạ ta.”
“Tốt! Đồ vật ta nhận.
Cảm tạ ngươi, Lão Quy!”
Nhất Vô Niệm trịnh trọng nói.
“Chuyện nhỏ mà thôi!” Con rùa vừa nói cái đuôi nhỏ đằng sau cũng đung đưa theo, xem ra tâm tình rất tốt.
Cứ thế nhận đồ cũng làm hắn có chút ngượng ngùng, bất quá ba mũi tên này khiến cho hắn cảm nhận được một tia liên kết, để cho hắn nhớ tới