Nhất Vô Niệm cũng không phải loại người hiếu sát, bất kể là yêu tộc, nhân tộc, yêu ma… chỉ cần có ý đồ bất lợi cho hắn, hắn đều sẽ loại bỏ.
Hắn không lựa chọn làm người tốt nhưng không có nghĩa hắn sẽ làm ra những chuyện hoang đường, không từ thủ đoạn.
Thu hồi ánh mắt, hắn đang tính suy tính nên ném nhỏ huyết đằng này vào đâu thì con rùa đã lên tiếng trước.
“Nhỏ dây leo, ta nhớ vừa rồi ngươi có nhắc tới chủ nhân ngươi trong đây.
Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Nam Phương Trường Sinh hơi tò mò nhìn gốc huyết đằng.
Đột nhiên bị con rùa hỏi vấn đề này, huyết đằng không khỏi im lặng.
Trong lòng nó có chút hối hận, không uy hiếp được đối phương đã đành nay còn bị bọn hắn uy hiếp moi móc tin tức.
Việc này tương đối hệ trọng, nội tâm nhỏ huyết đằng vô cùng xoắn suýt, nó không biết nên lấp liếm chuyện này như nào.
Nhất Vô Niệm nghe thấy lời con rùa trên mặt lập tức hiện ra vẻ hứng thú, chờ đợi huyết đằng nói chuyện.
Bất quá đợi một lúc mà vẫn không thấy huyết đằng lên tiếng, khiến hắn không khỏi ghé mắt nhìn qua.
Huyết đằng đang có phần lo âu đột nhiên bị Nhất Vô Niệm ghé mắt nhìn qua, trong lòng lập tức chột dạ.
Con rùa đa mưu quỷ kế làm sao không phát hiện ra huyết đằng có điều giấu giếm, sự tình bất thường chắc chắn là có uẩn khúc.
Vì thế, con rùa lập tức nhảy từ trong túi linh thú qua chỗ gốc huyết đằng, vừa vặn bấu lên đỉnh đầu thân cây.
Vừa mới đáp cánh an toàn con rùa giơ một chi trước vỗ một cái thật mạnh vào gốc huyết đằng, truyền âm thì thào với nó:
“Nhỏ dây leo, ta nói cho ngươi một bí mật.
Cái tên trước mặt ngươi, đúng, chính hắn, chủ nhân mới của ngươi.
Hắn chính là một tên biến thái chính hiệu, những kẻ không có giá trị hoặc chống đối hắn, hắn đều sẽ tra tấn đối phương, muốn chết cũng không được.
Hơn nữa, mấy tên giấu giếm hay nói dối đều sẽ bị hắn cắt lưỡi, giống như ngươi bây giờ mặc dù chỉ là thực yêu nhưng hắn cũng không buông tha.”
Nhìn thấy tâm tình của huyết đằng bắt đầu có chút dao động, con rùa tiếp tục truyền âm:
“Hắn sẽ từng chút một cắt đứt những nhánh dây leo, từng chút… từng chút một.
Ta biết ngươi thức tỉnh linh trí chưa bao lâu, đối với những người bên ngoài còn chưa nhận biết rõ ràng…”
“Hừ, ngươi tính lắc lư ta sao? Tiểu gia từ khi thức tỉnh linh trí đã sớm nhìn thấu bản chất nhân tộc, ngươi đi cùng hắn, dù là yêu thú ta cũng không dễ mắc lừa.”
Huyết đằng lập tức thể hiện ra trí tuệ của mình, tu sĩ nhân tộc chết dưới tay nó không ít ký ức nó hấp thu không có mấy trăm cũng phải mấy chục người.
Đối với những lời mà con rùa nói ra nó cũng không có tin tưởng lắm, bất quá nhìn về phía Nhất Vô Niệm vẫn rất e ngại.
Đối phương nhìn qua không giống kẻ ác, thích tra tấn người khác…
Bất quá, những kẻ mà nó giết đa số chẳng phải như vậy!
Mặt ngoài thì đạo mạo, nhưng một khi gặp nguy hiểm liền đồng bạn cũng không màng quan tâm, có khi còn dùng chính tính mạng của huynh đệ để kéo dài thời gian trốn chạy.
Ban đầu không thực sự tin lời con rùa nhưng khi nghĩ tới những ký ức bản thân hấp thu được, trong lòng nó lại không còn bình tĩnh như trước.
Con rùa cũng biết nhỏ huyết đằng này cũng hấp thu không ít ký của nhân tộc cho nên chắc chắn có tính cẩn thận, nhưng đây chính là điều mà nó muốn.
Không sai, nó chính là muốn dẫn dắt suy nghĩ của nhỏ huyết đằng kia hướng theo những lời nó nói.
Một khi trong lòng nghĩ tới lập tức sẽ phóng đại rất nhiều, con rùa cũng gặp không ít tu sĩ nhân tộc, cũng hiểu rõ không kém.
Cảm nhận được tâm tình của nhỏ huyết đằng có ba động, con rùa lập tức tung ra tuyệt chiêu.
“Ta vốn là bị hắn cầm tù một tia thần hồn cho nên mới đi theo hắn, vốn nể mặt chúng ta cùng xuất phát từ yêu tộc mới chỉ điểm ngươi một, hai.
Nếu không ta đã mặc kệ ngươi, đợi chút nữa tên đại ma đầu này mất kiên nhẫn dù tiểu tử ngươi có hối hận cũng đã muộn.
Ta đã bốc lên nguy hiểm như vậy, hây… mặc kệ ngươi!”
Cắt đứt truyền âm, con rùa lập tức biểu hiện ra vẻ hung hăng:
“Ngươi có nói hay không hả, ta nói cho ngươi biết chủ nhân lựa chọn tha thứ cho ngươi đã là đại ân huệ, ngươi còn giấu giếm quả thật quá đáng!”
Nhất Vô Niệm có chút không hiểu nhìn qua con rùa, trong lòng đang suy đoán nó lại tính giở trò gì.
Bất quá bởi vì huyết đằng im lặng hơi lâu khiến cho hắn cảm thấy tốn hơi nhiều thời gian, vẻ mặt cũng lộ ra chút không kiên nhẫn.
Vừa hay điểm này bị huyết đằng nắm bất được, trong nội tâm chấn kinh.
“Tên chó má chủ nhân này có vẻ như đã bắt đầu mất kiên nhẫn…”
Nghĩ tới những lời của con