Thượng Cửu Thính Thiền bình tĩnh nhìn chỗ Nhất Vô Niệm đang đứng, chợt ánh mắt của nàng lạnh lành chuyển hướng qua chỗ con rùa, tay điểm một cái, trên không trung xuất hiện một đạo đồ án tối nghĩa, sau đó đạo đồ án kia theo tay của nàng nhập vào con rùa.
Làm xon, nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về chỗ Nhất Vô Niệm.
Bên này…
Con rùa đang nhỏ giọng bàn tán đột nhiên phát hiện nhỏ huyết đằng biểu hiện kỳ dị, cho rằng nó không hiểu nên cũng không nghĩ nhiều, ai nghĩ tới đột nhiên huyết đằng truyền âm qua:
“Sinh ca, ngươi hình như bị cấm ngôn rồi.”
Huyết đằng cảm thấy vị đại ca mới nhận của mình gan có chút lớn, không thấy nữ tử kia đáng sợ cỡ nào sao?
Ngay cả chó má chủ nhân cũng bị nàng trực tiếp trấn áp, nhìn qua thì tình trạng còn tệ hơn cả nó.
Nghĩ tới đây, đột nhiên nó cảm thấy Nhất Vô Niệm đáng đời, ai bảo ngươi đối với ta trói buộc lần này thì tốt rồi, bị một nữ tử đáng sợ trực tiếp tiến hành kỳ kết khế ước.
Nghĩ tới đây thôi, cả người nó đều vui sướng.
Nhưng nó bỗng nghĩ tới một việc, chó má chủ nhân bình thường đối với nó cũng không tệ, bây giờ hắn lại bị một vị khác cưỡng ép ký kết.
Có lẽ tâm trạng cũng không tốt bao nhiêu, tính tình có khi nào bị ảnh hưởng, tư tưởng vặn vẹo như những ký ức của đám tu sĩ nhân loại mà nó từng hấp thụ.
Tưởng tượng tới tình cảnh, chó má chủ nhân cười điên dại một bên vặt đi từng chút nhánh dây dằng đột nhiên bao nhiêu vui sướng bấy giờ lại chuyển thành lo âu, sợ hãi.
Con rùa đương nhiên không có chú ý tới nó, bởi vì lúc này đây trong đầu con rùa nó sắp phát điên.
Bản thân đột nhiên biết bị cấm ngôn khiến cho nó có chút không quen, mà kẻ ở đây có thể cấm ngôn được nó chắc chỉ có thể là người kia.
Thở dài trong lòng, nó càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này một phần do Nhất Vô Niệm.
Nếu như tên tiểu tử này không xảy ra nhiều chuyện như thế nó có lẽ đã không nhiều chuyện, quay qua thấy huyết đằng mặt mày ủ rũ đột nhiên cảm động.
Quả nhiên là tiểu đệ tốt của ta, con rùa truyền âm qua muốn nói cho nó biết không cần phải lo lắng nhưng chợt phát hiện, phát hiện bản không tài nào truyền âm được.
Lần này nó bó tay rồi, nói không được, truyền âm cũng không xong chẳng lẽ phải viết ký tự.
Nghĩ tới đây con rùa liền viết ra mấy từ lên trên mặt đất sau đó vỗ vỗ vào gốc huyết đằng bảo nó nhìn.
Huyết đằng đang tràn ngập trong muôn van cảm xúc bất an, đột nhiên bị con rùa vỗ vỗ mấy cái, cả người không khỏi chấn động.
Nhìn qua, chỉ thấy hai con mắt của con rùa tràn ngập cảm động.
Nó đưa ánh mắt nhìn về phía con rùa chỉ tay, chỉ thấy trên mặt chữ viết một vài dòng ký tự.
Bởi vì bản thân hấp thu không ít tu sĩ nhân tộc cho nên cũng thừa hưởng khả năng của bọn họ, văn tự, ngôn ngữ chính là một trong những thứ đó.
Đọc hiểu được nội dung trên mặt đất, cả người huyết đằng liền trở nên ngơ ngác.
Cái gì mà cảm động, ngươi đừng lo lắng?
Ta có sao?
Ta có lo lắng cho ngươi sao?
Cả người huyết đằng liền mộng, bất quá nhìn vẻ mặt của con rùa tràn ngập cảm kích đột nhiên huyết đằng cảm thấy chơi rất tốt.
Thế là huyết đằng liền vẫy vẫy mấy nhánh huyết đằng vỗ vỗ vào thân cây của mình, đồng thời truyền ra âm thanh:
“Sinh ca, ngươi khách sáo rồi.
Một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ!”
Âm thanh trầm thấp, nghiêm túc của huyết đằng khiến cho con rùa đột nhiên không hiểu thấu càng thêm cảm động.
Và nội tâm huyết đằng cùng rất hưởng thụ cảm xúc này.
Một rùa một cây không hiểu chuyện gì ngồi tâng bốc lẫn nhau coi chừng rất vui vẻ, quên luôn cả Nhất Vô Niệm.
Đợi đến khi Nhất Vô Niệm hoàn toàn tỉnh lại cũng vẫn trao đổi nhiệt tình, Nhất Vô Niệm nhìn thôi mà cũng cảm thấy xấu hổ đồng thời trong lòng cũng cực kỳ nghi hoặc.
Hai con hàng này từ khi nào lại thân thiết với nhau như vậy.
Bất quá hắn cũng không định xen vào cuộc tâm sự của hai con hàng này, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Thượng Cửu Thính Thiền, trong ánh mắt có chấn kinh, nghi hoặc cùng hoang mang.
Thượng Cửu Thính Thiền mặc cho hắn nhìn cũng không có trước tiên mở miệng, hai người cứ thế trầm