“Kẻ đó chính là người giao chiến với Bạch ma đầu, sao lại ở đây rồi?”
“Đúng vậy, với thực lực của hắn không nên ra sớm đến thế chứ?”
“Có thể người ta chướng mắt bí cảnh lịch luyện của chúng ta.”
…
Hàng loạt những lời truyền âm, đáng tiếc Nhất Vô Niệm cũng không có nghe thấy những lời này, bất quá cho dù nghe thấy hắn cũng chỉ cười trừ mà thôi.
Nhất Vô Niệm cảm nhận lực lượng ba động liền biết đám phật tử mới ra đang truyền âm, hơn nữa có vẻ là đang bàn tán về hắn thì phải.
Bởi vì bọn họ đang nhìn về phía hắn, không nói về hắn có lẽ hơi vô lý đi.
Nhất Vô Niệm mặt không đổi sắc, trầm tư đứng tại chỗ không để ý đám người bọn họ.
Đám người phật tử cũng biết Nhất Vô Niệm là không dễ trêu chọc, hơn nữa vào phật tự liền được coi là khách.
Bọn hắn nếu dám nói gì hoặc làm gì không đúng với đối phương liền không có quả ngọt để ăn, tốt nhất tránh xa đối phương càng tốt.
Thế là ta đường chúng ta đi, đường ngươi ngươi đứng.
Đợi một thời gian khá lâu, đã có mấy đám phật tử lần lượt đi ra bên ngoài bất quá vẫn chưa thấy vị phật tử kia quay trở lại.
Đương nhiên hắn không cho rằng đã xảy ra chuyện, phải biết đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Thế là hắn tiếp tục đứng đợi và đến khoảng hơn một giờ nữa, hai mắt của hắn khẽ mở.
Phía không xa, Khổng Thiên không nhanh không chậm tiến tới, vừa đến nơi y liền lên tiếng noi:
“Đã để thí chủ đợi lâu, phật tự xảy ra chút chuyện mong thí chủ bỏ quá cho.”
Nhất Vô Niệm khẽ xua tay, hắn không có mất kiên nhẫn đến như thế đương nhiên nếu như không chờ lâu vậy càng tốt.
Khổng Thiên cũng biết Nhất Vô Niệm hẳn là có chuyện cho nên giải thích qua qua xong, liền trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Nhất thí chủ mời!” Khổng Thiên làm động tác mời hắn.
Nhất Vô Niệm gật đầu sánh bước cùng Khổng Thiên đi về một phía, đi tầm mấy phút bọn họ liền xuất hiện trước một tòa đại điện.
Đi vào bên trong, Nhất Vô Niệm có chút choáng ngợp hình ảnh bên trong đại điện, đồng thời trong lòng cũng suy đoán đây chính là một tòa thiền điện của Thiên Phương Tự.
Ngay khi hắn đang bất ngờ, một âm thanh khẽ truyền tới khiến cho hắn bừng tỉnh, đồng thời ánh mắt cũng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.
Một vị hòa thượng xuất hiện trong tầm mắt của hắn, người này trên đỉnh đầu trắng bóc, đôi mắt thanh tịnh lạ thường, khóe miệng đang mỉm cười nhìn hắn.
Nhất Vô Niệm suy đoán người này chắc chắn nắm giữ chức vị rất cao trong phật tự, không dám chậm chễ liền tiến lên hành lễ.
Tuệ Giác hòa thượng hai tay chắp trước ngực cũng hơi gật đầu coi như đáp lễ, sau đó lão mở miệng trước, nói với Nhất Vô Niệm:
“Ta đã nghe Khổng Thiên truyền đạt, thí chủ lần này tới chắc hẳn có chuyện.
Mời thí chủ qua bên kia nói chuyện.”
Nhất Vô Niệm cũng không có phản đối, hai người bọn họ đi đến một mỏm đá, nơi đó có một gốc đại thụ khá to.
Gốc đại thụ này dường như là một cây thụ yêu, đạo hạnh xem chừng cũng phải mấy chục ngàn năm, cụ thể tu vi là gì hắn cũng không chắc.
Bất quá hắn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bên trong phật tự lại có thụ yêu.
Mặc dù thụ yêu không giết chóc nhiều nhu yêu thú, yêu ma nhưng cơ bản cũng thược về chủng loại tà quái.
Dường như cảm nhận được nỗi lòng của hắn, Tuệ Giác hòa thượng cười giải thích:
“Nhất thí chủ chỉ sợ đối với phật môn có lý giải hơi chút sai lầm.”
Đột nhiên bị vị hòa thượng trước mắt nói ra khiến hắn không khỏi lúng túng, bất quá hắn rất nhanh liền bình tĩnh.
Nghĩ lại thì đây cũng không phải điều gì mất mặt, thế là hắn lên tiếng đáp lại:
“Mong tiền bối có thể giảng giải cho vãn bối.”
Tuệ Giác hòa thượng đưa tay ra phía trước, mấy cành cây trên thân thụ yêu bỗng trĩu xuống chạm vào tay của lão.
Lão hòa thượng nhẹ nhàng vuốt nhé nhánh cây đại thụ đồng thời cũng cất tiếng nói:
“Phật pháp đối với mọi vật đều rất công bằng, chỉ cần có lòng thành tâm thì đều có thể buông xuống ác niệm trở thành một thành viên của chúng phật.
Đây là thực yêu hộ tự của chúng ta – Vạn Lục Linh Thụ.”
Nhất Vô Niệm đang định nói chuyện đột nhiên một đoàn lực lượng từ bên trong Vạn Lục Linh Thụ truyền ra, ập vào người hắn.
Quá đỗi bất ngờ, Nhất Vô Niệm không kịp phản ứng.
Ngay cả Tuệ Giác hòa thượng đứng ở một bên cũng kinh ngạc không kém, bỗng vẻ mặt của lão còn ngạc nhiên hơn khi một chiếc lá trên đại thụ rơi vào lòng bàn tay Nhất Vô Niệm.
Nhất Vô Niệm cảm nhận tình trạng cơ thể, chỉ thấy lực lượng nguyền rủa bên trong cơ thể đã giảm xuống một mức.
Hạnh phúc đến quá nhanh khiến cho hắn còn có chút ngơ ngác, tỉnh táo lại hắn còn phát hiện trên lòng bàn tay của mình đang nắm giữ một chiếc lá.
“Đây là…”
Hắn không khỏi nhìn qua hướng Tuệ Giác hòa thượng.
Tuệ Giác hòa thượng nhìn hắn bằng ánh mắt