Nhất Vô Niệm hơn một giờ để đi tới phạm vi của Thiên Tu Quốc, chủ yếu đi cũng không nhanh dù sao hắn cũng không muốn quá khác biệt.
Trên đường đi đến nơi đó, hắn gặp cũng không ít tu chân giả ngự kiếm, cũng có một vài xung đột nhỏ diễn ra nhưng đều không liên quan tới hắn.
Đặc biệt đám tu chân giả ở đây có vẻ không xúc động như những nơi hắn đi qua, đối phương biểu hiện đều là những kẻ cẩn trọng, không dễ để xung đột.
Bởi vậy, hắn vô cùng dễ dàng đi qua.
Đương nhiên hắn không có ngán ngẩm nhưng kẻ đó, nhưng gây chuyện không phải là tích cách của hắn.
Ngự kiếm đi đến một tòa thành, tòa thành này nhìn từ xa cũng có thể thấy được người xây dựng nó rất không dễ dàng.
Bất quá đối với những tòa thành tu chân thật sự thì tòa thành này chỉ được coi là tạm bợ, không thể đem đi so sánh.
Nhưng so với phàm nhân, những tòa thành này đã là một kỳ tích.
Hắn không có lập tức ngự kiếm đi thẳng vào thành mà lại thu hồi phi kiếm, sau đó tuân thủ nguyên tắc của thành trì đó chính là, bất kể tu sĩ hay phàm nhân khi đi vào thành đều phải thu hồi pháp bảo phi hành.
Đương nhiên những điều này chỉ áp dụng đối với những kẻ yếu, không có bối cảnh, chẳng hạn như tán tu thì mới chấp hành và không có ý kiến.
Đối với những tu sĩ đẳng cấp cao, chuyện này căn bản không để vào mắt và nó cứ tái diễn như thế ở các thành trì cấp cao khác.
Tại đại lục, chỉ có người mạnh, bối cảnh thâm hậu mới nhận được ưu đãi tốt nhất, cùng với những đặc quyền khác.
Về phần Nhất Vô Niệm, hắn có thể không để mắt những lời này nhưng bản tính của hắn vốn ôn hòa, cộng thêm tòa thành này do huynh đệ của hắn ở.
Nói sao thì hắn cũng phải nể mặt.
Đám binh lính canh gác bên ngoài trông thấy Nhất Vô Niệm không có biểu hiện kinh ngạc, nhưng trên mặt thì vẫn luôn ẩn hiện những cảm xúc khó tả, có hâm mộ, kính trọng cùng sợ hãi.
Đi vào bên trong thành, hắn phát hiện nội thành có chút khác biệt, nơi đây treo tràn ngập những miếng dán hỷ sự.
Tiện thể bắt lấy một đứa nhóc khá lớn đang chạy lông nhông ngoài đường, hắn nói:
“Nhóc con, ngươi có biết hôm nay bên trong thành có chuyện gì sao, ta thấy khắp nơi đều dán giấy hỷ sự?”
Đứa nhỏ cũng tầm mười một, mười hai tuổi cả người có chút gầy gò, đột nhiên bị Nhất Vô Niệm vỗ vai hỏi, khiến y sợ hết cả hồn ngay cả dũng sĩ la hét cũng không có.
Bất quá sau vài giây, thiếu niên nhỏ tuổi mới thở phào một hơi sau khi nghe thấy âm thanh của Nhất Vô Niệm, sợ hãi cũng vơi đi một chút, cố nén sự e ngại, thiếu niên đáp:
“Bẩm đại nhân, hôm nay là ngày đại hỷ của phủ thành chủ đại nhân.”
Nhất Vô Niệm gật đầu hài lòng, đồng thời hỏi đường của phủ thành chủ ở đâu.
Hỏi xong, hắn trông thấy đối phương có chút sợ hãi mình liền không khỏi cười khổ, thần thức chìm vào nhẫn trữ vật tìm kiếm một, qua vài giây sắc mặt có chút khựng lại.
Bên trong trữ vật căn bản chẳng có một đồng, một vật nào liên quan tới phàm nhân.
Lại đưa ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ, thiếu niên cũng đang mở to đôi mắt trông chờ hắn.
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, lập tức truyền âm với con rùa hỏi nó:
“Lão Quy, ngươi cho ta mượn một chút tiền bạc của phàm nhân.”
Con rùa lập tức chui ra khỏi túi linh thú, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên phàm nhân kia, sau đó mới truyền âm cho Nhất Vô Niệm: “Ta thấy tên tiểu tử này căn cốt rất tốt, vừa hay ngươi chưa có đồ đệ, thế nào, suy nghĩ một chút thử xem!”
Nhất Vô Niệm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nó, con hàng này hôm nay thế nào nói nhiều như vậy?
Đưa tầm mắt nhìn về phía thiếu niên, hắn dùng thần thức quét người đối phương một chút, lông mày có chút nhíu lại.
Hắn truyền âm lại cho con rùa, “Ngươi trêu chọc ta đấy hả? Tên tiểu tử này cũng không hề có tu vi, cũng không có gì đặc biệt, chỉ sợ linh căn cũng không có.
Ngươi lại nói hắn là một mầm mống tốt.”
Nhất Vô Niệm cho rằng con rùa đang chất vấn ánh mắt nhìn người của hắn.
Lần này, con rùa chưa vội lên tiếng đáp lại mà mở miệng nói với tên thiếu niên phàm nhân:
“Tiểu tử, ngươi đưa tay ra cho ta nhìn!”
Thiếu niên đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ, hơn nữa có vẻ đang nói với mình thì không khỏi sốt sắng, ánh mắt đảo loạn bốn phía ngó chừng.
Con rùa bất đắc dĩ lên tiếng lại lần nữa: “Không phải