“Ngươi giống như rất đắc ý thì phải?”
Bỗng bên tai của Lục Kiếm truyền tới âm thanh của Nhất Vô Niệm.
Nghe được điều này thì hắn hơi ngớ người một chút, sau đó ngửa đầu cười to.
Sau đó mới nhìn Nhất Vô Niệm nói:
“Tiểu tử, xem ra vẫn còn rất bình tĩnh.
Ừm… hóa ra là dựa vào pháp bảo hộ thân à? Vậy ngươi quá xem thường ta rồi, mặc dù pháp bảo hộ giáp rất mạnh nhưng…”
Chưa nói hết câu hắn đã ném ra một tấm phù lục, sau đó cấp tốc bắt quyết chỉ trong thời gian ngắn tấm phù lục hóa thành một đạo tia sáng.
Dưới sự thúc dục của hắn lập tức bay tới phương hướng của Nhất Vô Niệm, chớp mắt thôi đạo ánh sáng này liền hóa thành một điểm sáng nhỏ tách ra bốn hướng.
Bất thình lình bốn đạo ánh sáng này hóa thành bốn cái cột, phân biệt bốn góc với Nhất Vô Niệm tạo thành một cái không gian giam cầm.
Nhìn bốn cột sáng tạo thành một cái trận pháp hoàn chỉnh, điều này làm Nhất Vô Niệm hết sức ngạc nhiên.
Phù lục có thể dùng như vậy sao?
Trận pháp được nén bên trong phù lục, đây cũng quá kinh khủng rồi.
Đây cũng là một điều đổi mới nhận thức của Nhất Vô Niệm đối với thủ đoạn của Tu chân giả.
Thấy gì không?
Ngươi có pháp bảo mạnh mẽ thì thế nào, đó cũng không phải thực lực mạnh mẽ.
Như vậy thì ngươi càng giống như một còn rùa có một cái mai thật cứng rắn, còn ngươi khi bị công kích cũng chỉ có thể co rụt vào bên trong.
Nhưng Nhất Vô Niệm hiểu rõ vấn đề này, hắn đương nhiên không có hết sức dựa vào pháp bảo hộ thể mà kiểu ngạo.
Thứ này có nhiều cách hạn chế lắm, giống như hiện tại chẳng hạn.
Hắn đang bị giam cầm bên trong trận pháp này, không có thực lực đánh nát thì rất nhanh liền bị bọn chúng tiêu hao gần như không còn.
Vậy đến lúc đó chính là rùa nằm trên thớt, vỏ có cứng đến mấy cũng bị cạy ra được.
Nhưng đó là người khác, đối với hắn thì không có khái niệm đó.
“Ta vốn không thích gây sự với ai? Sao các ngươi luôn thích tìm ta gây phiền phức.” Nhất Vô Niệm từ tận sâu bên trong lòng nói ra một câu.
Lục Kiếm cười lạnh nói: “Đó là bởi vì ngươi không có thực lực!”
“Thực lực sao?” Nhất Vô Niệm nghe câu trả lời của đối phương thì lẩm bẩm.
Sau đó Nhất Vô Niệm khẽ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Bởi vì không hiểu tại sao lúc này mà Nhất Vô Niệm vẫn cười được, điều này làm hắn rất khó hiểu.
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi!” Nhất Vô Niệm ánh mắt sắc bén lấp lửng đáp.
Không chút do dự tu vi của hắn bộc phát tới tu vi Trúc Cơ viễn mãn, khí thế vừa ra liền làm đám người Lục Kiếm sợ tới mức sắc mặt tái xanh ngắt.
“Không… không thể nào! Tại sao lại thế này…”
Lục Kiếm giọng nói lắp bắp thốt không rõ lời.
Lẩm bẩm mấy lần sau đó hắn ngửa đầu cười phá lên như điên, “Ta sớm đã biết đám người Huyền Đan Tông các ngươi chuyên giả heo ăn thịt hổ, vậy mà không ngờ lại gặp phải một tên quái thai như ngươi.
Ha ha”
Càng nói giọng của hắn càng nghẹn lời.
Nhất Vô Niệm xuất ra một thanh kiếm tỏa ra một luồng hỏa diễm nhàn nhạt, cầm trong tay thanh pháp khí cực phẩm Nhất Vô Niệm một tay khẽ vuốt nó một cái.
Tay phải khẽ lung lay một cái, sau đó chân nguyên bột pháp từ bên trong đan điền truyền vào Hỏa Linh Kiếm.
Huyễn Ảnh kiếm Pháp!
Trong lòng khẽ niệm một cái, lập tức chân nguyên hảo thuộc tính từ Hỏa Linh Kiếm dưới sự khống chế của hắn bột phát đi ra.
Một kiếm chiêu không hoa mỹ, đơn giản lan tỏa ra một vùng không gian nơi đây.
Trận pháp, đám người Lục Kiếm đều cảm nhận được một lực lượng kinh khủng đến làm người khác hít thở không thông.
“Ta…” Lục Kiếm không nói được từ thứ hai thì đã bị kiếm quang cắn nuốt không còn xót lại một chút nào.
Thật manh!
Bởi vì hay bế quan cho lên hắn chưa biết bản thân đánh toàn lực thì thế nào, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng phía trước trong lòng cũng không thể tin được.
Một kiếm chiêu này đánh ra chỉ sợ Kim Đan cũng phải bỏ mạng.
Đương nhiên đây cũng chỉ là hắn cho rằng như vậy!
Tay trái khẽ khoát một cái lập tức cái túi trữ vật liền xuất hiện bên trong tay của hắn, ngó một chút Nhất Vô Niệm liền thất vọng.
Bên trong chỉ có một ít đan dược cấp thấp cùng một ít linh thạch, điều này làm hắn vô cùng thất vọng.
Vỗ vỗ vào lưng con Phong Linh Cầm ra lệnh cho nó rời đi, có lẽ bởi vì thấy được Nhất Vô Niệm thi triển thần uy, điều này làm nó càng thêm ra sức nghe lời.
Nhất Vô Niệm cũng cảm nhận được biến hóa của nó nhưng cũng không để ý nhiều, cuối cùng đến