Đa số bên trong cuốn điển tịch này là những trải nghiệm của vị tổ sư gia này đối với kiếm, còn có những cái nhìn khách quan cùng phiến diện của kiếm.
Ngay cả những mẩu chuyện liên quan tới kiếm cũng được nhắc tới bên trong đây, một trong số đó, có lẽ cái tên làm hắn ấn tượng nhất, “Kiếm Tổ”.
Mặc dù không biết hai chữ “Kiếm Tổ” dành cho ai, nhưng đọc lên liền có thể thấy người được gọi là “Kiếm Tổ” này rất kinh khủng.
Từ những lời diễn đạt hắn cũng có thể cảm nhận được, vị tổ sư gia này rất tôn kính vị “Kiếm Tổ” này đến tận xương tủy.
À, nói hơi quá.
Nhưng đại khái, hắn cảm nhận được cảm xúc kính trọng của tổ sư gia.
Bên trong cũng không nhắc gì chi tiết về vấn đề này, cho nên Nhất Vô Niệm cũng không có thêm thông tin vị “Kiếm Tổ” bí ẩn này nữa.
Chớp mắt một cái, Nhất Vô Niệm đã dành nửa ngày để đọc gần hết cuốn điển tịch này, hắn không khỏi cảm khái.
“Tri thức thật không thể đo đếm được, so với ban đầu, hắn càng cảm thấy nắm giữ tri thức như nắm giữ vận mệnh mình thêm một chút!”
Hắn cũng đã quên đi mục đích bản thân tại sao lại đọc cuốn điển tịch này.
Sự thật thì, đúng là Nhất Vô Niệm sau khi tiếp xúc với cuốn điển tịch này liền quên đi mất điều hắn muốn tìm kiếm bên trong “Kiếm”.
Lúc này, Nhất Vô Niệm vừa đọc xong những lời tự sự của tổ sư gia, lật qua trang tiếp theo chỉ thấy hai chữ “Ngự Kiếm”.
“Ngự Kiếm” là hai từ không mấy xa lạ nữa đối với tu sĩ Trúc Cơ trở lên, điều làm hắn tò mò là muốn biết tổ sư gia sẽ nói gì.
Mới đọc được vài dòng đầu, sắc mặt của hắn liền hơi cổ quái nhưng hắn vẫn duy trì đọc tiếp, đọc đến trang thứ năm hắn liền bó tay rồi.
Chuyện gì thế này?
Không ngờ mục này chuyên dành để nói về khi ngự kiếm đẹp trai thế nào, những tư thế ngự kiếm soái nhất hay những lời khuyên khi ngự kiếm không nên làm, để tránh làm mất hình tượng kiếm tiên.
Và…
Nhất Vô Niệm cười lắc đầu, hắn không ngờ vị tổ sư gia này lại thú vị như vậy.
Không biết lý do gì, mà tổ sư gia lại viết chi tiết một cái mục không liên quan tới tu hành như thế, nhưng mà… suy nghĩ một chút thì, dường như lời của vị này cũng rất có thâm ý.
Kiếm là biểu tượng cho quân tử, ý của tổ sư gia là dùng kiếm cũng như ngự kiếm đều phải thể hiện ra phẩm chất của một vị kiếm tu.
Hừm… không lẽ lại như vậy.
Tiếp tục lật thêm vài trang trong cuốn điển tịch, bỗng trên một trang giấy không bắt mắt lắm có ghi chú mấy dòng nhỏ.
“Trong tay có kiếm trong lòng có kiếm tức là kiếm đạo.”
“Trong tay không kiếm trong lòng có kiếm cũng là kiếm đạo.”
“Trong tay không kiếm trong lòng không kiếm, tâm động kiếm động vẫn là kiếm đạo.”
Nhất Vô Niệm đọc được ba dòng ghi chú này trong lòng không hiểu toát lên một cỗ nghi vấn, hắn khẽ gập cuốn điển tịch lại, ánh mắt lặng im nhìn khoảng không.
Trong đầu không khỏi muốn ngửa đầu nhìn thương khung, “Vấn kiếm”.
Đúng vậy hiện tại trong đầu hắn tràn ngập những dòng suy nghĩ về kiếm, muốn hiểu kiếm, nhưng chừng này là chưa đủ, hắn muốn vấn kiếm…
Không biết qua bao lâu, Nhất Vô Niệm từ từ thu hồi ánh mắt dù hắn có cảm ngộ thế nào vẫn không thể cởi bỏ được mối nghi vấn trong lòng.
Khẽ lắc đầu nhẹ, hắn nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn tìm hiểu về “Kiếm” đến như vậy, ngay cả hệ thống từng nói sẽ giúp hắn trở thành một tồn tại Kiếm Đạo, nhưng hắn cũng chưa từng để trong lòng.
Lần này lại khác, Nhất Vô Niệm muốn biết, muốn hiểu, muốn cảm nhận được “Kiếm”.
Không đơn thuần là kiếm mà là kiếm trong “Kiếm”, muốn vấn thiên hỏi địa rốt cuộc thế là mới là “Kiếm Đạo”.
Không biết từ lúc nào, đạo tâm của hắn đã bắt đầu hình thành một khỏa ý chí mơ hồ…
Lặng lẽ để trôi hết đi những cảm xúc không nên có, hắn mới ngẩng đầu tiếp tục mở cuốn điển tịch đọc tiếp…
Hắn không còn đi đọc những dòng ghi chú khác nữa đi tìm mục mà bản thân vốn dĩ đang cần.
“Đây rồi!” Một lúc sau, Nhất Vô Niệm tìm thấy một mục có ghi chú về “Kiếm Ý”.
Nguyên văn trong đó ghi, “Kiếm ý là gì? Kiếm ý chính là một loại ý chí của kiếm, là sự lĩnh ngộ tối cao của kiếm.
Kiếm ý có muôn hình vạn trạng nhưng