“Vậy vụ án này tông môn không xử lý được sao?” La Lục bất ngờ.
Âu Thương Cơ đưa ánh mắt nhìn phía xa, lắc đầu thở dài: “Không bắt được.
Từng có một vị tiền bối Kim Đan nhận nhiệm vụ đi về đó xử lý, cuối cùng vẫn tay không trở về.
Mặc dù không xử lý được kẻ gây ra chuyện này, nhưng từ đó cũng không thấy những vụ án như thế xuất hiện qua nữa.”
“Thế ngươi lúc đầu nói chuyện kia…” Vẻ mặt của La Lục không khỏi suy tư, giọng nói có chút trầm thấp.
“Không sai, như ngươi suy nghĩ.
Không biết tại sao gần đây những vụ án đệ tử ngoại môn mất tích đều có chút kỳ quặc, mãi đến khi một vị trưởng lão tự mình đi kiểm tra thì mới phát hiện ra dấu vết.
Tại một sơn động cách tông môn không xa, bên trong chất đầy những cái xác đệ tử ngoại môn.
Và…”
Nói tới đây ánh mắt của Âu Thương Cơ không khỏi sắc bén: “Không có gì bất ngờ, trạng thái tử vong của những người này không khác gì vụ án năm xưa.
Tất cả đều trở thành cái xác khô!”
“Khoan khoan.
Ta có một thắc mắc.” Chợt sắc mặt của La Lục khó hiểu lên tiếng.
Âu Thương Cơ nghi hoặc nhìn y, hắn chờ xem đồng bạn của mình định nói gì.
“Những vụ án này đều có một điểm rất bất hợp lý! Đó là tại sao những cái xác vẫn còn.” Giọng nói của La Lục trầm thấp.
Khẽ mỉm cười nhìn đồng bạn của mình, Âu Thương Cơ lắc đầu nói: “Chuyện này không chỉ mình ngươi thắc mắc, mà các vị trưởng bối cũng đã suy nghĩ tới nhưng vẫn chưa ai tìm ra lời giải thích hợp lý.
Có thể là kẻ này tu ma đạo, y cố tình khiêu khích tông môn chúng ta cho nên mới huênh hoang không thèm phi tang cái xác.”
…
Nhất Vô Niệm mới tới liền nghe được một cuộc hội thoại của hai đệ tử ngoại môn, ánh mắt của hắn hơi chớp chớp, trong lòng đang cảm thán.
“Quả nhiên bên ngoài tông môn rất nguy hiểm, ngay cả mấy tên ma tu khiêu khích tông môn xong vẫn sống nhăn răng.
Xem ra vòng ngoài tông môn cũng chưa chắc đã an toàn như mà mình tưởng tượng.”
Không nán lại nơi đây nữa, Nhất Vô Niệm cất bước đi về phía trước.
Dừng chân tại một tảng đá lớn, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước.
Trước mặt của hắn là một thác nước chảy, bên dưới là mặt hồ nghe nói có một vị linh thú cấp cao.
Linh thú này từng đi theo một vị thái thượng trưởng lão trong tông môn, đáng tiếc vị thái thượng trưởng lão này thọ nguyên không nhiều, trước khi chết đã dùng hết sức cởi bỏ khế ước chủ tớ.
Sau khi đạt được tự do vị tiền bối linh thú này không có rời đi, mà ngược lại, vị này còn muốn ở lại tông môn.
Cuối cùng, tông môn thống nhất để vị tiền bối linh thú này tu hành ở dưới đáy hồ Thủy Tiên Cốc.
Đây là những gì mà Nhất Vô Niệm xem được ở bên trong cuốn điển tịch, cuốn đó ghi chép lại những sự kiện mà tông môn từng diễn ra.
Đương nhiên chỉ là khái quát những sự kiện đã từng được công khai mà thôi, bởi vậy không có vấn đề gì khi cho đệ tử mượn đọc.
Dù sao truyền thừa tông môn dài như vậy, các đời đệ tử đời mới chắc chắn là không biết gì về những dòng lịch sử dựng tông giữ tông của các vị tiền bối ngày trước.
Chính vì vậy, tông môn mới viết ra một phần điển tịch ghi chép những sự kiện này cho hậu bối biết đến.
Nhưng cơ bản thì không phải ai cũng có thể xem, mà những người có thể xem thì chưa chắc đã muốn xem.
Đây là chuyện hết sức bình thường!
Trước kia, Nhất Vô Niệm cũng đâu nghĩ tới sẽ đi hóng hớt mấy chuyện này đâu, nhưng thời thế đã khác.
Hiện tại, hắn rất cần tri thức, đã có con đường tăng tiến thực lực việc còn lại cần phải học tập kiến thức.
Đây không những có lợi cho tu hành, mà còn có thể giúp ích rất nhiều trong việc phán đoán và đưa ra cách giải quyết.
Tạm gác mấy dòng suy nghĩ này qua một bên, Nhất Vô Niệm khoanh chân đả tọa trên tảng đá, ánh mắt thì nhìn ra phía xa xa.
Mất một lúc thì hắn mới bắt đầu nhắm mắt lại, từng chút một cảm ngộ thiên địa bên trong Thủy Tiên Cốc.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh một ngày một đêm.
Khoảng đầu giờ chiều hôm sau, Nhất Vô Niệm từ trong ý cảnh thiên địa tỉnh lại.
“Nhanh như vậy sao?”
Cảm nhận một chút về thời gian ở nơi đây hắn không khỏi giật mình.
Trong nội tâm của hắn