Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trong lòng Nhất Vô Niệm cũng không khỏi cảm thán, bất kỳ nơi đâu đều sẽ có xung đột, đây là điều khó có thể tránh khỏi.
Diệp Tử Phong đứng một bên có chút câu nệ tiểu tiết, mặc kệ Nhất Vô Niệm có chút không đoái hoài tới y thì trong lòng y cũng không có nửa điểm oán giận.
Bởi vì, người đang đứng trước mặt y chính là một vị tiên nhân, trước đó y chưa từng gặp qua tiên nhân nhưng không có nghĩa là y không có kiến thức.
Ngược lại, y từng được một lão giả trong thành trì chỗ y ở kể cho rất nhiều giai thoại về tiên nhân.
Trong nội tâm của y vẫn luôn hâm mộ tiên nhân, muốn một ngày nào đó bản thân cũng có thể trở thành một vị tiên nhân, có thể ngự kiếm phi hành, có thể nắm giữ được vận mệnh của mình.
Người trước mắt lại chính là người mà y hằng đêm mong chờ, ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể tận mắt chứng kiến thủ đoạn của tiên nhân.
Bảo hắn không kích động mới lạ.
Nhất Vô Niệm thu hồi thần thức, phát hiện Diệp Tử Phong lo sợ không dám nhìn hắn, điều này làm hắn có chút buồn cười.
Hai tay hắn bắt chéo sau lưng đối với Diệp Tử Phong hỏi: “Ta rất đáng sợ sao?”
Đột nhiên bị Nhất Vô Niệm hỏi, Diệp Tử Phong giật mình hơi ngẩng đầu lên, vừa chạm vào ánh mắt của đối phương liền vội vàng cụp mi mắt xuống nhìn đất.
Một lúc sau, y cuối cùng mới chậm chạp nói:
“Không đáng sợ, tiên sư rất hiền hòa.
Ngài còn cứu mạng ta nữa, lúc trước tiểu nhân có gì mạo phạm xin tiên sư bỏ qua cho.”
Vừa nói xong, y liền quỳ gối xuống mặt đất để tỏ rõ bản thân rất thành tâm.
“Được rồi, đứng dậy đi.” Hắn khoát tay nói với Diệp Tử Phong.
“Đa tạ tiên sư.” Diệp Tử Phong nói lời cảm tạ với Nhất Vô Niệm xong mới dám đứng lên.
Không thấy Nhất Vô Niệm nói câu gì, Diệp Tử Phong không dám thở mạnh, ngoan ngoãn thành thật đứng ở một bên.
Một vài phút sau, Nhất Vô Niệm mới mở miệng hỏi: “Ngươi từ trong thành trì kia chạy ra sao?”
Diệp Tử Phong vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, tiểu nhân từ bên trong thành trì chạy ra ngoài.” Dừng lại một chút, y hít một hơi can đảm nói ra thỉnh cầu: “Tiên sư, tôi muốn trả thù cho phụ thân.
Xin ngài hãy nhận tiểu nhân làm đệ tử, không không… không cần làm đệ tử, chỉ cần ngài cho tiểu nhân được đi theo ngài.”
Nghe được lời của y trong lòng hắn không khỏi thở dài, nhìn ánh mắt kiên định của tên tiểu tử này hắn vốn mặc kệ nhưng suy nghĩ tới ngày trước của bản thân không khỏi trầm mặc.
Cuối cùng từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một viên linh thạch màu trắng noãn, đồ vật này hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ phải dùng tới, không nghĩ hôm nay đã phải dùng.
“Ngươi cầm viên linh thạch này, nếu như ngươi có tiên duyên với tu đạo chúng ta thì ta không ngại dẫn đường cho ngươi đi một đoạn.” Đưa viên linh thạch này cho Diệp Tử Phong còn không quên nhắc nhở hắn cách dùng.
“Để viên linh thạch này trong lòng bàn tay nắm chặt lại một lúc, chỉ cần ngươi có thể làm linh thạch tỏa sáng thì chính là có căn nguyên, cũng chính là linh căn.
Đến lúc đó ta có thể chỉ dẫn ngươi một đoạn đường, còn không thì… ngươi hiểu rồi đây.”
Ánh mắt của Diệp Tử Phong nóng rực như nhìn thấy mỹ nữ, y cẩn thận cầm viên linh thạch từ trong tay của Nhất Vô Niệm để vào lòng bàn tay của mình.
Sau đó, y làm theo những bước mà Nhất Vô Niệm vừa mới nói, nắm chặt một lúc y vẫn không cảm thấy có gì khác thường vội vàng đưa ánh mắt nhìn qua Nhất Vô Niệm, chỉ thấy hắn lắc đầu.
Thấy hành động của tiên sư như vậy, trong lòng Diệp Tử Phong nguội như tro tàn.
Vậy là mong ước của y mãi mãi không thể thực hiện được, y và tiên duyên đã là hai đường thẳng song song không thể cắt nhau.
Người xưa từng có câu.
“Hi vọng càng nhiều, thất vọng bấy nhiêu!”
Trên khuôn mặt của Diệp Tử Phong tràn đầy vẻ không cam lòng cùng tiếc nuối, y biết cơ duyên này cũng chỉ có một lần, nếu y bỏ lỡ thì vĩnh viễn không có lần thứ hai.
Y từng nghe một người nói, nơi bọn họ sống chỉ là một góc nhỏ của Nam Vực, bởi vì linh khí nơi đây vô cùng mỏng manh cho nên không có tiên sư nào đi qua.
Đây cũng chính là lý do mà y không can tâm chấp nhận sự thật.
“Bên trong thành xảy ra chuyện gì vậy?” Nhất Vô Niệm đã làm đến mức này rồi,