“Ma sứ?” Nghe được hai từ này trong lòng Nhất Vô Niệm hơi căng thẳng, nói như vậy, người này là người của ma đạo.
Mà cũng phải, chỉ cần cảm nhận một chút hắn liền phát hiện ra nam tử này tỏa ra một luồng khí tức tà ác, cụ thể tà ác thế nào hắn cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy cả người có chút ác hàn.
Mà điều để hắn đáng lưu tâm đó là, hắn không nhìn thấu được tu vi của đối phương.
Điều này chứng tỏ việc gì, kẻ này mạnh hơn hắn rất nhiều, chí ít trong lòng hắn cho rằng, đối phương cũng phải đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Kỳ.
Điều này khó có thể tin được.
Tại một nơi như thành trì phàm nhân cũng có thể đụng độ được cấp độ tu sĩ này, trong lòng của Nhất Vô Niệm khó có thể bình tĩnh nổi.
Mặc kệ Nhất Vô Niệm đang suy nghĩ gì, bên này nữ tử cùng với vị nam tử kia vẫn đang đối thoại với nhau.
“Ngươi đã hoàn thành được nhiệm vụ giao hay chưa?”
Nữ tử vội vàng cung kính bẩm báo: “Thưa Ma sứ đại nhân, thuộc hạ đã hoàn toàn không chế được tất cả thành trì xung quanh đây, cơ bản đã hoàn tất việc cung cấp vật tế.
Nhưng không biết từ đâu xuất hiện một tên tu sĩ chính đạo cản trở, người này tu vi mạnh hơn thuộc hạ rất nhiều.
Bởi vậy…”
Khổng Tuyết Liên một tay chỉ vào Nhất Vô Niệm ở phía xa nói.
“Hừ, nuôi các ngươi đúng là một lũ ăn hại.” Nam tử hừ lạnh một tiếng, xem ra không hài lòng lắm.
Bất quá, y cũng không có nặng lời với nữ tử nữa mà quay sang nhìn về phía Nhất Vô Niệm.
Nam tử đưa ánh mắt quan sát một hồi thiếu niên, cũng chính là Nhất Vô Niệm, một hồi lâu mới lên tiếng: “Kỳ quái, thật là kỳ quái.
Tiểu tử, xem ra ngươi là đệ tử của tông môn nào gần đây đi.
Để xem nào? Gần đây nhất vậy cũng chỉ có Huyền Đan Tông.”
Nam tử bất giác tự nói ra mấy lời này, ngay khi nói ra cái tên Huyền Đan Tông sắc mặt nam tử càng thêm lạnh lẽo.
Y nở một nụ cười ma mị, ánh mắt nhìn Nhất Vô Niệm như con mồi béo bở.
“Tốt! Tốt lắm.
Đi mòn gót chân cuối cùng cũng gặp được một tên đệ tử của Huyền Đan Tông.”
Dường như phát hiện được một việc rất thú vị, khóe miệng của nam tử hơi nhếch lên cười, nụ cười của hắn bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm thấy thật tà môn.
Đối mặt với một vị ma đạo hư hư, thực thực đạt tới Nguyên Anh Kỳ, trong lòng Nhất Vô Niệm nói không có áp lực liền giả dối đi.
Đáng tiếc hắn không có muốn ở lại đại chiến một trận với vị ma đạo này, hắn cũng chưa có cái dũng khí đó, chớp mắt một cái, trong tay hắn liền xuất hiện một tấm phù.
Phù lục dưới sự thúc giục của chân nguyên liền tỏa ra hào quang, nhưng rất nhanh vẻ mặt của Nhất Vô Niệm biến sắc.
Tấm phù lục kia không biết tại sao lại ảm đạm tắt đi.
“Đây là…?” Trong lòng Nhất Vô Niệm không khỏi bàng hoàng.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Tấm phù vẫn nguyên vẹn, nói rõ nó chưa được kích pháp…
“Ha ha… Tiểu tử, giờ ngươi mới phát hiện ra điều này sao? Đáng tiếc, cho dù ngươi có nhận ra đi chăng nữa cũng không thể làm gì khác được, ngoan ngoãn chờ ta kết thúc sinh mạng của ngươi thôi.
Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không phí phạm một giọt máu nào của ngươi đâu.
Ngươi sẽ trở thành một trong những vật tế của chúng ta.”
Nam tử nhìn sắc mặt âm trầm của Nhất Vô Niệm thì không khỏi đắc ý.
Nghe được mấy lời của nam tử trong lòng hắn không khỏi nao nao, phát hiện phù lục vô dụng hắn dứt khoát cất đi, không sao hắn vẫn còn bảo vật của sư tôn.
Người trước mắt này cơ bản không thể nào là Hư Thần được, cho nên dù có đánh bao nhiêu thì hắn cũng không sợ.
Chạy là thượng sách!
Ngay tức khắc, Nhất Vô Niệm tế xuất ra phi kiếm, sau đó thuần thục nhảy lên phi kiếm lượn đi.
“Bịch!”
Một âm thanh vang dội.
Tốc độ phi kiếm rất nhanh chớp mắt liền muốn đi ra bên ngoài thành nhưng mà, trong giây phút kế tiếp sự việc liền không được như ý, chỉ thấy cả người của Nhất Vô Niệm va chạm vào một cái màn chắn ánh sáng.
Không có gì bất ngờ, cả người của hắn như đạn pháp bật ngửa ra sau đập xuống mặt đất.
Lúc này, trong đầu của Nhất Vô Niệm chỉ có một tiếng ong ong, nhưng rất nhanh hắn liền thanh tỉnh lại.
Nghĩ lại mà sợ, không ngờ nơi đây đã bị trận pháp bao phủ.
“Ta chết cười mất.
Đệ tử của Huyền Đan Tông một thế hệ mới càng ngày càng kém cỏi, ta đã hữu tâm nhắc nhở rồi, vậy mà ngươi vẫn muốn chạy ra ngoài.
Ngươi