Sau khi bị nam tử ép vào đường cùng, trong lòng của Nhất Vô Niệm quả thật có chút hoảng hốt.
Bất quá, hắn rất nhanh phát hiện ra một chuyện.
Mặc kệ nam tử đánh ra chiêu thức có mạnh mẽ cỡ nào đều không hề làm cho vòng ánh sáng bảo hộ của hắn vỡ ra được, theo thời gian trôi qua, hắn hoàn toàn xác nhận một chuyện.
Tên nam tử nhìn như uy phong nhưng căn bản không phải là Nguyên Anh.
Bởi vì, theo như hệ thống đã phán định, chiếc ngọc bội hộ thể này chỏ có thể đỡ được ba lần công kích của tu sĩ Nguyên Anh.
Mà tên nam tử này công kích liên tục mấy giờ đồng hồ cũng không làm vòng hộ giáp vỡ, cùng lắm chỉ làm nó nhạt bớt.
Nhất Vô Niệm kinh ngạc chuyển thành nghi hoặc rồi phẫn nộ.
“Này thì dám cậy già bắt nạt ta!”
Nhất Vô Niệm giống như nổi khùng liên tục đánh tới nam tử, nam tử bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chống đỡ, do một thời gian tiêu hao chân nguyên quá thể y đã bắt đầu rơi vào trạng thái yếu nhược.
Đúng như Nhất Vô Niệm phân tích, nam tử không phải là Nguyên Anh chân chính.
Tại sao không phải câu nói khẳng định “Nam tử không phải Nguyên Anh” mà còn thêm hai từ “chân chính” ở đằng sau.
Trong giây phút kia, Nhất Vô Niệm chợt nhớ ra bên trong cuốn điển tịch trước đó hắn từng đọc, bên trong cảnh giới phân chia có một chút tri thức mới mẻ.
Tại Tu chân giới, cảnh giới có bao nhiêu thì Nhất Vô Niệm chưa rõ ràng lắm nhưng hắn cũng biết 5 cảnh giới ban đầu.
Đó chính là: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh cùng Hư Thần.
Bình thường mà nói, trong một đại cảnh giới sẽ phân chia cửu tầng nhưng phía trên Trúc Cơ có một loại ảnh giới nhỏ khác nữa.
Sau khi tu sĩ đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn thường thường sẽ dồn hết tâm huyết đi kết kim đan.
Thế nhưng, đâu phải ai cũng có thể thành công.
Tại quá khứ tu sĩ độ kiếp Kim Đan thất bại quả thực nhiều vô kể.
Cuối cùng có một vị đã mở ra lối đi riêng, tự mình lĩnh ngộ ra một cảnh giới khác, được gọi là Giả Đan.
Nhất Vô Niệm cũng không rõ tại sao lại có cảnh giới được gọi là Giả Đan, cũng không rõ thế nào để đạt tới cảnh giới này.
Hắn chỉ biết loại cảnh giới này mạnh hơn Trúc Cơ nhiều lắm, nhưng so với Kim Đan chân chính lại có chút không bằng.
Mà trước mắt, vị nam tử ma đạo này thỏa mãn dấu hiệu đó.
Hắn dám chắc tám chính phần người này là một vị Giả Anh.
Lúc này, tâm tình của nam tử rất khó chịu.
Hắn không ngờ tên Trúc Cơ nhỏ bé này lại có vòng hộ giáp mạnh đến mức này, đánh mãi không thể phá vỡ được.
Bây giờ thì tốt rồi, tên tiểu tử này lợi dụng vòng hộ giáp định chơi trò mài chết hắn.
Trong đầu nam tử đang vắt óc suy nghĩ cách giải quyết vấn đề, từ kẻ đi săn bỗng chốc trở thành kẻ bị săn.
Cảm giác này ai cũng không ngờ tới.
“Ăn một kiếm của ta!” Nhất Vô Niệm hai tay cầm chặt Băng Nham Kiếm nhẹ nhàng bổ ra một đường kiếm, Vô Cấu kiếm ý phá không xuất hiện, kiếm quang như đạt được sinh mệnh nở rộ như hoa mùa xuân.
Trên không trung kiếm khí cuồn cuộn như sắp có bão tố, không ngừng hội tụ đi theo đường kiếm mà Nhất Vô Niệm bổ ra.
Khí thế từ đường kiếm kia làm cho nam tử đứng đối diện không khỏi kinh hãi.
“Đáng chết, tiểu tử này không ngờ lĩnh ngộ ra được cả kiếm ý.
Tương lai Huyền Đan Tông chẳng lẽ lại nhờ vào hắn quật khởi lần nữa.
Không thể để hắn trưởng thành, nhất định phải chém giết tên này mới được!”
Cảm nhận được đường kiếm này vô cùng bá đạo trong lòng nam tử không khỏi sinh ra cảm giác e ngại.
Đúng vậy, đường đường là một tên tu sĩ Giả Anh vậy mà lại e ngại trước một tên Kim Đan Kỳ, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ bị người người cười chết.
Bất quá, nếu như ai đó trông thấy được cảnh tượng này, chắc chắn sẽ không nói ra mấy câu ngu ngốc như vậy.
Kiếm ý dễ lĩnh ngộ lắm sao?
Không hề!
Kiếm ý là một trong những cảnh giới của kiếm mà đám người kiếm tu hằng đêm ao ước.
Để có thể nắm giữ được một loại kiếm ý, bản thân người đó phải sở hữu thiên phú kiếm đạo cực mạnh mới có thể lĩnh ngộ ra được.
Bất quá, trước mắt y vẫn phải giải quyết đường kiếm kinh khủng này trước đã.
Nam tử nhanh tay ném một viên đan dược vào trong miệng, hai của y bắt đầu ngưng kết thủ ấn, chỉ thấy trên người của hắn tỏa ra một luồng hắc vụ, sau đó nhanh chóng ngưng kết thành một tầng quang mang hắc khí.
“Vù!”
Nam tử cũng bất đắc dĩ, do hao tổn chân nguyên quá nhiều trong một thời gian dài, bây giờ y đang rơi vào trạng thái suy yếu.
Vừa này uống tạm vào một viên đan được cầm cố, bởi vậy gã cũng chỉ có thể dùng một phần chân nguyên, đánh ra đạo thuật pháp phòng ngự mạnh