Đây là những gì mà vị tổ sư gia kia ghi chép lại, về phần “Ẩn Linh Căn” có thật sự lợi hại như vậy không thì hắn cũng không chắc.
Bất quá qua lời của người thì cũng có thể hình dung ra được đây là một loại linh căn hiếm.
Nhưng đây không phải điều trọng tâm mà hắn muốn nói, phần bên dưới tổ sư gia có nhắc một câu: “Ngoài linh căn ra thì cũng có vài thứ khác có ẩn thuộc tính, ví dụ như thể chất!”
Bởi vậy Nhất Vô Niệm sau khi nhìn thấy dòng “Không xác định” cùng lời mập mờ của hệ thống, hắn tự cho rằng bản thân cũng có thể chất ẩn thuộc tính, thuộc về kiếm thể.
Thế nhưng dù có thì cũng vô dụng, hắn không biết cách kích phát, cũng không có trông cậy vào việc này.
Vẫn là câu nói cũ, “Mọi sự tùy duyên.”
Bỏ qua phần “Kiếm đạo” một bên, cùng nhìn về phía mục “Nhiệm vụ”.
Như đã giới thiệu từ chương trước, đây là mục giao diện mà hệ thống đã mở ra được cũng phải hơn một năm trước rồi.
Bất quá, kể tử khi đó hệ thống cũng chưa từng ban bố một nhiệm vụ nào cả.
Theo như hệ thống nói, nhiệm vụ không phải muốn có liền có, phải phù hợp với năng lượng của hệ thống mới có thể kích phát nhiệm vụ.
Thế cho nên, từ đó tới giờ hắn cũng chưa được giao một cái nhiệm vụ nào cả.
Đối với mục “Nhiệm vụ” trong lòng hắn cũng không biết nên bài xích hay phấn khích nữa.
Hắn từng hỏi hệ thống về cái mục “Nhiệm vụ” cũng đã hiểu rõ phần nào, nhiệm vụ một khi kích phát thì bắt buộc phải nhận.
Về phần thành công hay thất bại thì đều sẽ có mức phạt và thưởng tùy theo cấp bậc nhiệm vụ.
Thưởng thì chưa biết thế nào nhưng về vụ thất bại phải nhận trừng phạt hắn rất e ngại, hệ thống không giải thích nhiều nhưng có nói mập mờ rằng, có thể trừng phạt bất kỳ điều gì.
Tu vi cảnh giới bị hạ thấp, tiểu đệ bị ngắn 5 cm và vân vân.
Nhất Vô Niệm đối với cái hệ thống này càng ngày càng cảm thấy rất hố, bất quá hình như từ khi nó nhập vào cơ thể hắn thì luôn cập nhập, cũng như nâng cấp.
Liệu có phải hắn càng cường đại thì nó cũng được hưởng một phẩn, còn cả cái gọi là năng lượng nữa.
Hắn có thể xác định mỗi khi hắn đánh đấu thành công thì hệ thống cũng nhận được năng lượng, đây có lẽ là nguyên nhân nó liên tục có thể hoàn thiện.
Cảm giác này nó giống như hắn, đang tu luyện chỉ là phương thức có chút khác biệt.
Liệu đây có phải là một quả bom nổ chậm bên trong cơ thể hắn.
Không biết được!
Điều hắn có thể làm là càng ngày càng mạnh hơn, chí ít cũng phải đạt tới cấp độ có thể đối kháng bất cứ hoàn cảnh bất lợi nào.
Bất tri bất giác suy ngẫm những vấn đề này đã qua một đêm.
Nhưng ai bảo hắn là tu chân giả, đối việc thức đêm tinh thần vẫn minh mẫn, thoải mái.
Hắn bước ra khỏi căn phòng vừa định gõ cửa phòng của Dương Cơ Nguyệt thì cánh cửa đã mở ra, người mở không phải ai khác chính là Dương Cơ Nguyệt.
Nàng hình như cũng không có ngủ mà tu luyện cả một đêm, cho nên đối với động tĩnh của Nhất Vô Niệm rất rõ ràng, ngay khi hắn mở cửa phòng nàng liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Sư thúc, ngươi dậy thật sớm đâu?” Dương Cơ Nguyệt mỉm cười tinh nghịch hỏi.
Nhất Vô Niệm có thể nhìn ra được tâm trạng của nàng dường như rất tốt, mới hôm qua mặt mày vẫn có chút khó chịu bực bội, hôm nay gặp đã trở về như ngày thường.
Đúng là thật khó hiểu.
Bất quá, hắn cũng không có ý định tìm hiểu sâu vấn đề này.
Ngược lại thế này lại càng tốt, hắn đỡ phải lo lắng nàng lại làm ra chuyện thiêu thân nào.
“Ha ha, ta tính gọi ngươi mà xem ra ngươi cũng không có ngủ.” Nhất Vô Niệm cười khan.
“Ngủ?” Dương Cơ Nguyệt hơi bất ngờ trước câu nói của Nhất Vô Niệm, đến cấp độ bọn họ thì Tích Cốc Đan cũng đã không cần rồi ấy chứ, nói gì tới ngủ.
Đây là việc hoàn toàn không cần thiết, tu sĩ bọn họ hầu như dành hết thời gian cho việc bế quan tu luyện.
Cho nên đối với khái niệm ngủ của phàm nhân có chút xa lạ.
Hai người đang còn định nói gì bỗng bên ngoài truyền tới âm thanh hốt hoảng, ánh mắt của cả hai chuyển hướng nhìn qua ngoài cửa, chỉ thấy một nam tử trung niên vội vàng hướng phía bọn họ qua.
Trần Khương hoảng hốt vội vàng chạy vào lầu các của hai người Dương Cơ Nguyệt và Nhất Vô Niệm nghỉ ngơi.
Vốn còn định phí lời hô to, bất ngờ thấy hai người đã đứng sớm ở của, y không