Nhất Vô Niệm vừa mới ngồi xuống, lập tức nghe thấy lời của Bích Cơ nói trong lòng không khỏi nghi hoặc, bất quá không để hắn phải chờ lâu liền nhìn thấy hai thân ảnh bị trói bằng Khốn Tiên Tác.
Vừa nhìn thấy hai người này hắn liền có phần suy đoán, nhưng cũng không chắc chắn cho lắm.
Không để hắn phải chờ lâu, sau khi hai người này bị dẫn vào Bích Cơ lập tức cất giọng hỏi: “Các ngươi muốn nói gì không?”
Nam tử đang bị trói bằng Khốn Tiên Tác lập tức ngẩng đầu lên hừ lạnh một câu, “ Muốn chém muốn giết hà tất phải nhiều lời như vậy, Lạc Dương ta há lại sợ đám tông môn ỷ thế hiếp người như các ngươi.”
“Hừ, đến bây giờ vẫn còn mạnh miệng, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Lão giả ngồi phía dưới Bích Cơ âm trầm lên tiếng, lão chính là người dẫn đầu đám Nguyên gia đến đâu điều tra cái chết của Nguyên Diệc.
Bích Cơ Không quan tâm lắm, nàng gật đầu rồi quay sang nhìn nữ tử đang bị trói còn lại ân cần hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao?”
“Vãn bối Lam Cơ có điều muốn nói, Lam Cơ chỉ là phận nữ tử đối với chém giết không phải rất ưa thích.
Hiện tại mặc dù trở thành đạo tặc thống lĩnh rất nhiều tỷ muội khác, thế nhưng chưa từng làm ra chuyện gì trái với lương tâm.
Mong tiền bối suy xét!”
Lam Cơ không có hống hách như Lạc Dương, nàng nói chuyện không kiêu không tự ti, đặc biệt rất có giáo dưỡng, ấn tượng đầu tiên mang đến cho người khác đó là xinh đẹp, tiếp sau đó chính là lễ nghi.
Một đại tỷ dẫn đầu đám đạo tặc, sống trong môi trường đạo tặc cướp cướp giết giết mà lại có thể nói ra được những lời này, có chút giống như trò đùa.
Bất quá ở đây không ai cười ngoại trừ Lạc Dương.
Hắn cười lạnh nhìn qua Lam Cơ khinh thường nói, “Hừ! Hay có câu chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm.
Lam Cơ, sao ngươi không hỏi những sinh mạng đã chết trong tay mình, để xem họ nói gì.
Ha ha”
“Bốp!” Một âm thanh giòn rã vang lên, chỉ thấy trên khuôn mặt của Lạc Dương xuất hiện dấu vết một bàn tay để lại, máu mũi từ miệng còn đang không ngừng chảy ra.
Người ra tay không phải ai khác chính là một đệ tử ở phía sau lưng Bích Nguyệt, xem chừng giống như là đệ tử của nàng.
“Sư tôn còn chưa cho ngươi mở miệng nói chuyện, đáng đánh.” Âm thanh thiếu nữ không chút cảm xúc truyền tới.
Bích Nguyệt hơi vẫy tay một cái, thiếu nữ này mới hơi lùi lại phía sau không nhiều lời nữa.
Về phần Lạc Dương không ai ở trong đây nguyện ý đứng ra nói chuyện thay y cả, dù ở đây ai từng có giao tình với y thì đều không dám ho he gì chứ nghĩ sao mà bảo đứng ra.
Lạc Dương cúi gầm mặt xuống không tiếp tục làm ra chuyện ngu xuẩn nào nữa.
“Nếu các ngươi đã nói xong vậy thì đến lượt ta nói.” Bích Nguyệt duỗi một cánh tay ra chống cằm của mình, ánh mắt lười biếng hỏi, “Lạc Dương, ngươi biết tội của mình chưa?”
“Bẩm tiền bối, vãn bối thì có tội gì được cơ chứ!” Lạc Dương dứt khoát chối bỏ.
“Ồ, như vậy sao.
Thế mà ta từ trong ký ức của một tên đạo tặc trong nhóm các ngươi biết được mọi chuyện đấy, ngươi cảm thấy giết người của Thái Cực Tông chúng ta rất dễ dàng đến thế sao?” Bích Nguyệt nói tới đây âm thanh lạnh lẽo vô cùng.
Không để Lạc Dương đáp, Bích Nguyệt tiếp tục nói: “Ngươi biết tại sao ta không trực tiếp giết ngươi không? Bởi vì ta muốn biết chân tướng, lý do gì lại khiến đầu óc một tên sáng suốt như ngươi chỉ trong vòng mấy năm đã nắm giữ một thế lực, lại có thể làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.
Đừng nói những lời dư thừa, ta đã nói tới mức này không phải để hỏi ý kiến ngươi.
Mà đang chất vấn người, điều ngươi cần làm đó là nói ra sự thật, ngươi biết đó, dư vị tra xét hồn phách ký ức thật sự rất đau đớn.
Việc này ngươi nên hiểu.”
“Bích tiền bối, người hà tất phải nói nhiều với tên này, cứ giao cho ta đi.
Người của Nguyên gia chúng ta không thể chết oan như vậy được!” Lão giả kia thấy cách làm của Bích Nguyệt quá mức lề mề, không nhịn được mà nói ra lời này.
Bích Nguyệt liếc mắt nhìn qua lão, giọng nói lành lạnh: “Ngươi đang dạy ta cách làm việc?”
“Ha ha, tại hạ không dám.
Bất quá, Bích Nguyệt trưởng lão nên nhớ một chuyện, Nguyên gia chúng ta không phải mặc