Nàng khẽ mở nắp bình trà ra, nhìn vào bên trong.
“Hả?” Dương Cơ Nguyệt lập tức kinh ngạc, bên trong bình trà không ngờ chỉ là một mẩu lá trà.
Không sai, chính là một mẩu lá trà.
Mẩu lá trà này kích thước chỉ bằng một ngón tay.
Một mẩu lá trà nhỏ như vậy đã tỏa ra hương thơm mê say như vậy rồi, không biết một chiếc la thì sẽ như nào nhỉ?
Mà đây lại là loại lá trà gì?
Với một người đã tự tay pha từng bình trà khác nhau như nàng, đã gặp qua vô số loại lá trà.
Bất quá không có loại nào như thế này cả, đột nhiên nàng trợn mắt lên.
Bởi vì nàng nhìn thấy mẩu lá trà kia nhanh chóng tan biến mất, hương thơm cũng hoàn toàn không còn.
Loại lá trà này không ngờ còn bị hòa tan?
Nàng chưa gặp loại lá trà kỳ lạ nào như vậy cả, bình thường lá trà sau khi tiêu hao hết tinh hoa liền trở thành cặn lá, nhưng cũng không có biến mất.
Điều này càng làm nàng tò mò với vị sư thúc tiện nghi của mình.
Tu vi cũng rất thấp, hiện nay mới đang chuẩn bị độ kiếp Trúc Cơ.
Bỏ qua bình trà này một bên, nàng bắt đầu quan sát bên trong động phủ.
Nói chung khá là đơn giản, đây là suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu Dương Cơ Nguyệt.
Một cái bàn đá, và một cái kệ để đồ vật tráng trí.
Hả? Trang trí.
Lập tức ánh mắt của nàng trở lại cái kệ kia, trên đó nào phải đồ vật trang trí rõ ràng là một quả trứng bự chà bá.
Bất quá màu sắc đúng là ưu nhìn.
Nàng đứng dậy tiến tới quả trứng, một tay hơi hơi chạm lên nó, chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp từ vỏ trứng truyền lại.
Nàng quan sát tỉ mỉ một hồi thế nhưng vẫn không nhận ra lai lịch quả trứng, điều này làm nàng thấy bản thân có chút thất bại.
Mới chỉ đi vào động phủ của sư thúc mà đồ vật gì cũng không nhận ra được, đây cũng quá mất mặt đi bất quá may mắn không ai trông thấy được biểu cảm của nàng lúc này.
Thu hồi cánh tay của mình, nàng quay trở lại bàn trà ngồi.
Nàng mặc dù rất muốn đi vào mấy cánh cửa thông đạo kia, bất quá nàng vẫn tự hiểu đây là điều không nên, cố gắng kiềm chế sự tò mò trong lòng lại.
Không bao lâu, Nhất Vô Niệm bước vào bên trong động phủ.
Vừa đi vào liền thấy Dương Cơ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trước bàn trà.
Lúc nãy, hắn còn lo lắng cô nàng này sẽ chạy lung tung bất quá thấy nàng hiểu chuyện như vậy ấn tượng về nàng lại tốt hơn một chút.
Bình thường đúng là nghịch ngợm nhưng lễ nghi vẫn là rất nghiêm túc.
“A, sư thúc người đã trở lại.” Ngay khi Nhất Vô Niệm vừa đi vào nàng liền trông thấy, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ Nhất Vô Niệm tò mò nhìn đồ vật trên tay của hắn.
Thấy nàng tò mò nhìn chằm chằm những nguyên liệu trong tay hắn, Nhất Vô Niệm khẽ giải thích: “Đây đều là do ta tự tay mình nuôi trồng, yên tâm đi.”
Giải thích xong câu này, hắn nói tiếp: “Ngươi ở đây đi ta vào đó xử lý đám nguyên liệu này.”
“Để Cơ Nguyệt phụ giúp sư thúc xử lý đám chúng nó cho.” Dương Cơ Nguyệt tự dưng nổi hứng, đôi mắt tinh nghịch nhìn mấy đầu cá đang vùn vẫy trên sợi dây.
“Ngươi? Thôi không có gì đâu, Cơ Nguyệt sư điệt cứ ngồi đây chơi đi, ta đi xử lý một chút là xong thôi.” Nhất Vô Niệm lập tức từ chối lời đề nghị của nàng, đùa gì vậy?
Từ ánh mắt của nàng, hắn liền biết đối phương chưa đụng tới việc này bao giờ, giao cho nàng xử lý hắn quả thật có chút không yên tâm.
Hơn nữa, dù sao đối phương cũng là khách, nói gì thì nói để khách nhân trợ giúp hắn vẫn hơi cảm thấy không thích hợp.
Đi vào bên một cách của nhỏ khác, đây là hắn mới tạo thêm, một nơi chuyên dành cho bếp núc.
Những nguyên liệu khác đã được hắn chuẩn bị từ trước, bao gồm một số gia vị bí truyền và mật táo bổ dưỡng do chính tay hắn luyện chế ra.
Mặc dù công thức hoàn toàn là từ những cuốn điển tịch trù bếp mà hắn đánh dấu được, hắn cũng từng nghe ngóng một chút tin tức về những gia vị này và cho ra kết luận, đây đều là những gia vị đã thất truyền hoặc chưa từng xuất hiện.
Nhất Vô Niệm bắt đầu xử lý các nguyên liệu tươi sống, sau khi hoàn toàn xong xuôi hắn mới bắt tay vào việc chế biến.
Đầu tiên hắn dùng hỗn hợp gia vị và tinh dầu được triết xuất từ mỡ yêu thú để chuẩn