Thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương Bắc Tiểu Mộng ngồi cách đó không xa cười, hỏi: “Sao vậy, rất ngạc nhiên sao?”
Nhất Vô Niệm chưa hiểu rõ chuyện gì, bất quá vẫn hơi gật đầu với nàng.
Bắc Tiểu Mộng ngồi trên tảng đá, không biết từ đâu cầm ra một linh quả màu đỏ, có phần giống quả táo hơi lau lau ở vạt áo rồi đưa tới miệng cắn một miếng thật to, vừa nhai vừa quan sát Nhất Vô Niệm.
Bên này, Nhất Vô Niệm ban đầu có phần kinh ngạc nhưng dần dần cũng bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện đã diễn ra trước đó.
Không nghĩ tới mọi chuyện trước đó bản thân trải qua đều là tâm ma tạo ra, nghĩ tới bản thân ba năm bế quan, từng chút thời gian diễn ra như thật.
Đến phút giây này hắn vẫn có chút khó tin, không nghĩ tới bản thân lại dễ rơi vào cái bẫy của tâm ma đến vậy.
Vấn đề là, hắn từ lúc nào đã rơi vào tâm ma.
Dù minh bạch mọi truyện nhưng trong lòng của hắn vẫn có chút khuất mắc, mọi chuyện dường như có chút phức tạp, hình ảnh đó, tông môn, sư tôn đều giống như thật.
Nếu không phải có tấm ngọc bội chu tước mà sư tôn tặng trước khi hắn đi lịch luyện, có khi hắn đã mãi mãi trầm mê trong thế giới mà tâm ma đã tạo ra.
Tâm ma thật đáng sợ.
Hắn vốn cho rằng đạo tâm bản thân đã đủ kiên cường nhưng trải qua việc này hắn mới nhận ra, vẫn chưa đủ, hắn vẫn quá yếu.
Điều hắn thiếu nhất từ khi sinh ra chính là chưa cảm nhận được cảm giác ấm áp mà phụ mẫu thân sinh.
Đúng thế, một đứa mồ côi như hắn trải qua cuộc sống không bình thường như những đứa nhỏ khác, cái cảm giác thân cận luôn là thứ xa sỉ nhất mà hắn chưa dám mơ tới.
Từ khi bước vào Huyền Đan Tông hắn cũng chưa cảm nhận được, cái cảm giác ấm áp từ khi nào xuất hiện?
Là sư tôn, chính là khi hắn gặp được sư tôn.
Từ những cử chỉ tưởng chừng như đơn giản, bình thường mà Lăng Không đối đãi với hắn, hắn đã cảm nhận được một chút ấm áp.
Hắn đã dần dần dung nhập vào Trấn U Minh, Huyền Đan Tông muốn bản thân là một thành viên trong đó, hắn từng bước chấp nhận bản thân đã không còn cô độc, hắn đã có sư tôn, một người để cho hắn cảm thấy bản thân được sống có ý nghĩa hơn.
Hắn đã từng nghe được một câu nói, “Càng hi vọng nhiều, thất vọng càng lớn!” đây có lẽ chính là lý do hắn luôn sợ hãi, sợ được rồi lại mất.
Đối với mọi người xung quanh luôn mang một mối nghi ngờ nhất định, hắn từng nói với bản thân rằng, đến phụ mẫu thân sinh cũng có thể bỏ mặc được mình vậy còn có ai không thể buông bỏ được mình chứ.
Nỗi lo luôn là điều hắn chôn giấu bên trong đáy lòng.
Vậy mà, tâm ma cũng có thể nhìn thấu được.
Nhưng mà qua việc này, hắn đối với sư tôn thái độ càng trở lên tín nhiệm, một loại cảm giác thân thiết càng sinh sôi nảy nở, đến hắn cũng không kiềm chế được cảm xúc này.
Bất quá, đối với việc này bản thân hắn cũng không hề thấy có gì không ổn, không có sư tôn ban tặng chu tước ngọc bội lần này độ kiếp chỉ sợ đã không vượt qua được.
Hơn nữa, còn gặp được…
Thu hồi dòng suy nghĩ về vấn đề này, Nhất Vô Niệm đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đang ở cách hắn không xa, rất muốn mở miệng nói chuyện nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bắc Tiểu Mộng không hề quan lên tiếng làm phiền Nhất Vô Niệm, không biết có phải vì đối phương đang trong trạng thái yếu nhược hay nàng đã nhìn ra hắn đang tập trung suy tư vấn đề khác, cho nên mới không lên tiếng làm phiền.
Cứ như vậy, nàng giống như một bé mèo con tham ăn ngồi gặp từng miếng táo đỏ.
Đợi đến khi nàng ăn xong linh quả trên tay, âm thanh Nhất Vô Niệm mới truyền tới.
“Đa tạ Bắc cô nương đã cứu giúp, nếu không chỉ sợ bản thân ta lành ít dữ nhiều.”
Những lời này Nhất Vô Niệm thật lòng nói ra, mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết bản thân lúc đó chắc chắn bị thương nặng, rơi vào hôn mê.
Mà Tuyệt Mạc Hoang Nguyên là nơi nào cơ chứ, đúng là khi hắn độ kiếp yêu thú xung quang phạm vi rộng lớn gần đó đã bỏ chạy tán loạn, thế nhưng chỉ cần một thời gian ngắn trôi qua bọn chúng không cảm nhận được uy hiếp chắc chắn sẽ quay trở lại, đến lúc đó bản thân hắn như cá trên thớt mặc chúng nó mài chết.
“Hả? Chuyện này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi,