Tại mỏm đã tế thần tình cảnh của Đinh Hoàn đang cực kì nguy cấp. Đám thổ dân càng dồn ép bọn hắn vào đường cùng.
“Động thủ đi” Ba Mỗ ra lệnh.
Rìu chiến giơ cao, bóng cua nó như che hết mọi sinh cơ của Đinh Hoàn. “Không ngờ ta lại phải chết ở nơi này” hắn hiểu ra một điều việc hắn xuyên việt đã làm đảo lộn mọi sự sắp đặt của lịch sử xáo trộn dòng sông định mệnh.
Có thể ngươi biết trước tương lai một chút, có thể ngươi có tư tưởng kĩ năng của ngàn năm sau. Nhưng ngươi vẫn là con người một bước sai lầm của ngươi đều có thể dẫn đến cái chết. Số phận như đang muốn nhắn nhủ với Đinh Hoàn.
Máu tươi tóe lên nhuộm đỏ đất đá. Đám người Đinh Điền nhắm tịt mắt, bọn hắn có thể quen đánh nhau một chút nhưng chém giết thì chưa trải qua bao giờ lúc này sao có thể bình tĩnh.
Trừ Đinh Hoàn, mắt hắn vẫn mở to. Hắn nhìn cái xác không đầu máu tươi bắn tung tóe, không phải của hắn mà là tên thổ dân vừa chém rìu về phía hắn.
Ba Mỗ là người tỉnh táo nhanh nhất, từ trong tay hắn phóng ra một ngọn phi đao hướng về phía một cây đại thụ trong rừng.
“Kẻ nào không biết sống chết”
Từ trên cây một bóng người nhảy xuống, nhìn kỹ mới thấy là một vị thiếu niên trạc tuổi Đinh Hoàn, trên tay hắn cầm một cái liềm không dài lắm, phía chuôi được gắn với sợi dây dích dài, nhờ nó mà hắn có thể chém đầu một người cách mười mấy trượng.
“Ồ, thì ra là Lạp Tô thiếu chủ, không ngờ người như thiếu chủ lại đi giúp mấy tên đồng bằng” Ba Mỗ cả kinh vừa nói chuyện hắn vừa lén rút ra hai thanh dao găm bằng đồng ở sau lưng. Không biết tên nhóc này đã nghe được bao nhiêu trong đầu Ba Mỗ thầm tính toán.
“Mạng của mấy đứa nhóc đồng bằng này ta không mấy quan tâm, nhưng việc các ngươi giết bọn hắn làm bôi nhọ thanh danh của cha ta thì ta rất quan tâm đấy” Lạp Tô vừa nói vừa dùng sợi xích quay thanh đao, tiếng gió phần phật cực kì dọa người.
Ba Mỗ cuồng tiếu “Nếu ngươi đã nghe hết chuyện của bọn ta thì ta sẽ cho các ngươi chết chung để bớt cô đơn” Nói rồi hắn lao về phía Lạp Tô
Đương nhiên Lạp Tô sẽ không cho hắn tiếp cận.
Ở miền núi mỗi bộ lạc, có những loại dã thú hoạt động về đêm nên luôn có một loại người chuyên làm việc trong bóng tối, đó là những tên sát thủ đáng sợ nhất bởi vì con mồi của bọn hắn không phải con người với các giác quan yếu kém mà là những loài dã thú cực kì linh mẫn.
Ba Mỗ là một kẻ như thế. Đừng nhìn hắn đã già mà nhầm, tuổi tác của hắn không cao hơn Trần Công là mấy, tuy võ lực còn xa mới bằng Trần Công nhưng đối thủ của hắn có giỏi đến mấy cũng không phải là Trần Công.
Lạp Tô vung liềm liên tục nhằm giữ khoảng cách với Ba Mỗ, hắn hiểu rõ để một tên sát thủ tiếp cận bản thân là nguy hiểm nhường nào. Ba Mỗ giơ dao găm lên cản đến tóe lửa.
Sau một chút xao nhãng những tên thổ dân đeo mặt nạ liền quay lại với con mồi của mình, nhưng chỉ trong một chút xao nhãng đấy đã kịp cho Đinh Hoàn lấy chiếc rìu chiến trên tay tên thổ dân đã chết kia triển khai tấn công vào những kẻ còn lại.
Rìu chiến của thổ dân tuy không to lắm nhưng lại nặng trịch về phía đầu. Nhất là trong hình dạng con nít của mình. Đinh Hoàn bắt buộc phải vận khí, trong tích tắc một cái đàu người nữa rơi xuống, hắn đã chọn chính xác mắc xích yếu nhất trong đội hình đám thổ dân để mở đường máu. Đồng thời vứt cho Đinh Điền một chiếc rìu, về phần Nguyễn Bặc thì cầm chiếc khiên đồng che ngực của tên thổ dân xấu số.
“Chaỵ mau,
về phía tên Ba Mỗ kia” Đinh Hoàn hét lớn.
Binh pháp có nói, nhằm chỗ không ngờ nhất mà đánh như thế mới là kẻ biết dùng binh.
Hành động giết người quyết đoán của Đinh Hoàn cũng khiến cho Lạp Tô và Ba Mỗ kinh ngạc không ít.
“Không ổn, phía bên kia vẫn còn người, mau chạy” Lạp Tô thấy việc không ổn, dồn hết lực vào một liềm đẩy Ba Mỗ lùi về sau rồi xoay người tăng tốc lực chạy theo Đinh Hoàn.
“Chạy đi đâu”
Ba Mỗ hừ lạnh hai thanh dao găm phi về phía trước.
Lạp Tô tránh được một dao nhưng dao còn lại cắm ngập vào tay hắn “Á”
Một đám con nít chật vật chạy trong rừng phía sau là một đám thổ dân dẫn đầu là Ba Mỗ, trên đường chạy Lạp Tô cùng Đinh Hoàn không ngừng chặt cây tạo ra những chướng ngại vật để cản bước đám người kia, Đinh Điền thấy vậy cũng làm theo.
“Không ổn rồi, cứ tiếp tục thế này chả mấy chốc bị bắt kịp, ngươi có cách gì không” Đinh Hoàn nhìn về phía Lạp Tô, dù không thân quen gì nhưng hiện giờ có thể con là người cùng chung hoạn nạn.
“Chỉ cần bỏ hai tên gầy gò kia lại làm mồi là chúng ta có thể chạy”
“Không được, họ là huynh đệ ta dù có chết ra cũng không bỏ họ lại”
Trịnh Tú và Lưu Cơ vốn đã mệt đứt hơi nhưng nghe được những lời này bọn hắn cảm động rưng rưng nước mắt.
“Hừ, vậy ngươi các ngươi cứ chết ở đây đi, vĩnh biệt”
Nói rồi Lạp Tô nhảy lên một cành cây rồi biến mất.
Đinh Hoàn cười khổ thấp giọng nói.
“Đám người này quanh năm sống trong rừng núi, chúng ta chạy như vậy cũng không phải là cách hay. Ta nghe có tiếng nước chảy chắc hẳn là thượng nguồn của sông Bôi chúng ta cố gắng chạy đến đẩy rồi nhảy xuống hy vọng thoát được”
Lưu Cơ vừa chạy vừa nói đứt quãng với Đinh Hoàn
“Sao chúng ta không chạy về bản làng mà chạy theo hướng ngược lại, việc nhảy xuống sông rất nguy hiểm”
“Đệ tưởng bọn hắn cho chúng ta cơ hội chạy về sao, với lại nhảy xuống sông tuy nguy hiểm nhưng ít nhất có một hai phần sống còn ngược lại thì một cơ hội sống cũng không có”
Nói đoạn trước mắt bọn hắn hiện ra một con sông nước chảy cuồn cuộn bọt tung trắng xóa.
“Hay lắm đến nơi rồi cố thêm vào bước nữa” Đinh Hoàn mừng rỡ
Đúng lúc này Trịnh Tú hét lớn ngã vật ra đất, dưới chân hắn không biết từ lúc nào có thêm một con dao găm. Lại tiếp tục một chiếc rìu chiến phóng về phía bọn người Đinh Hoàn, Nguyễn Bặc ở sau cùng nhanh trí giơ khiên lên đỡ nhưng lực phản chấn khiến hắn bật ngược về sau kéo theo cả Đinh Hoàn, Đinh Điền, Lưu Cơ.
“Khônggg” Đinh Hoàn vừa rơi xuống sông vừa hét lớn, trước khi hắn bị dòng nước nhấn chìm vẫn nhìn thấy trên bờ một gã trung niên mình trần chột mắt cụt mất một tay, tay còn lại đang nắm chân của Trịnh Tú lên như một con thú bị hắn săn được.