Tần Vũ đi vào công ty của Địch Nhã, vì y cũng ngẫu nhiên đến đây cùng Địch Nhã ăn cơm trưa hoặc tan tầm chờ hắn rồi hai người cùng nhau về nên có một số nhân viên cũng biết mặt Tần Vũ, nhìn thấy y sẽ cười chào hỏi.
“Tần tiên sinh, ngài hảo!” bí thư của Địch Nhã nhìn thấy Tần Vũ đang đi tới liền tươi cười rạng rỡ đứng dậy chào hỏi.
“Tôi cũng không phải Địch tổng của các anh, làm gì mỗi lần thấy tôi đến đều phải đứng lên chào chứ, Địch Nhã có ở đây không?” Tần Vũ nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, vươn tay chỉ chỉ vào văn phòng của Địch Nhã hỏi.
“Địch tổng đang cùng quản lý thị trường thảo luận một số việc, ngài ấy cũng có nói qua nếu ngài tới tìm thì cứ trực tiếp vào tìm ngài ấy là được” Bí thư vẫn giữ nguyên nụ cười chức nghiệp khéo léo, trong lòng lại không khỏi thầm than: Ngài không phải là Địch tổng nhưng ngài là Địch tổng phu nhân a, thế thì lại càng không thể đắc tội a!
“Cám ơn. Nhớ kĩ lần sau thấy tôi không cần phải đứng lên nếu không tôi sẽ nói Địch Nhã trừ lương của cậu đó” Tần Vũ mày hơi nhướng lên, nói đùa một chút rồi xoay người đi về phía văn phòng của Địch Nhã.
Bí thư tiểu thư nhìn bóng dáng thon dài của Tần Vũ không tiếng động cảm thán. Tần Vũ tuy không có tướng mạo xuất sắc như Địch tổng nhưng đôi mắt ôn nhu mang ý cười, dáng người cao gầy, nghe nói là quản lý ngân hàng đầu tư cũng được coi là hoàng kim….Tiếc là người ta đã không còn là người đàn ông độc thân nữa rồi. Ai! vì cái gì những nam nhân tốt đều có bạn trai a! (vì một thế giới tốt đẹp hơn: châm ngôn hủ nữ của Lynz =))))))))))))))) Bất quá Tần Vũ và Địch tổng đúng là xứng đôi từ trong ra ngoài
“Địch Nhã” Tần Vũ nhẹ gõ cửa.
“Vào đi!” là thanh âm của Địch Nhã.
Tần Vũ đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Nhìn thấy một người ngồi đối diện với bàn công tác của Địch Nhã, đó hẳn là vị quản lý thị trường kia. Tần Vũ nhìn Địch Nhã cười một cái thật ôn nhu sau đó đi về phía sô pha ngồi xuống, cầm một quyển tạp chí lên xem.
Địch Nhã lại quay đầu tiếp tục bàn công việc với quản lý thị trường.
“Phương án này chúng ta nói đến đây thôi, nếu có gì cần sửa thì lại đến tìm tôi ” một lát sau, Địch Nhã khép lại văn kiện trong tay, đẩy tới trước mặt đối phương.
” Vâng, Địch tổng. Ngài tiếp tục làm việc, nếu không còn việc gì nữa tôi xin ra ngoài trước” quản lý thị trường cầm lấy văn kiện, từ chỗ ngồi đứng lên.
“Ân” Địch Nhã mỉm cười gật gật đầu.
Quản lý thị trường xoay người rời khỏi văn phòng. Khi đi qua Tần Vũ không biết là cố ý hay vô tình, Tần Vũ ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại tầm mắt của quản lý nhìn mình.
Thật trẻ nha! Tần Vũ ở trong lòng thầm than. Nhìn qua so với mình trẻ hơn 4, 5 tuổi hơn nữa khuôn mặt rất được, mày rậm mắt to, môi mỏng hồng nhuận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía mình có điểm lạnh