Hôm nay là sinh nhật Tần Vũ, theo lý thuyết đây là một ngày vô cùng tốt đẹp. Có hai người nam nhân yêu y như vậy thì ngày sinh nhật này sẽ còn long trọng hơn cả mừng thọ trăm tuổi. Nhưng cuộc sống hạnh phúc vẫn luôn tồn tại cái gọi là “Tì vết”. Kể từ sau khi sống cùng Kim Y và Địch Nhã, sinh nhật của Tần Vũ chưa bao giờ trôi qua “Tốt đẹp” cả.
Thứ nhất, hai người nam nhân kia mỗi lần đều không đưa quà sinh nhật cho Tần Vũ (nguyên nhân chủ yếu là do Tần Vũ không cho phép bọn họ tặng, y cảm thấy ba người đàn ông mà tặng quà cho nhau thì cứ nương (nữ tính quá) thế nào ấy). Thứ hai, mỗi lần sinh nhật hai người nam nhân kia đều luôn lấy Tần Vũ ra làm “Quà sinh nhật” Mở ra, lấy hết, ăn kiềm mạt tịnh. Thứ ba, hai nam nhân kia mỗi lần đều khiến cho Tần Vũ ngày hôm sau sinh nhật không xuống giường được.
Buổi sáng khi Địch Nhã đưa Tần Vũ đi làm có dặn buổi tối không đi đón y được để Tần Vũ tự mình bắt taxi về còn bản thân thì muốn về sớm để cùng Kim Y chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật phong phú cho y.
Buổi tối khi Tần Vũ về đến nhà thì quả nhiên có cả một bàn đầy mỹ thực đang chờ sẵn. Ba người vui vẻ dùng bữa tối ấm áp. Sau khi ăn xong Tần Vũ định phụ giúp thu dọn bát đĩa nhưng Kim Y lại cười đầy bất hảo nói, sao có thể để thọ tinh (người được chúc mừng sn á) làm việc được, Tiểu Vũ cứ ngoan ngoãn về phòng chờ bọn anh là được rồi.
Tần Vũ cũng thoải mái trở về phòng ngủ tắm rửa, sau đó cũng không thèm mặc lại quần áo vì dù sao chốc nữa cũng bị hai tên kia cởi ra hết, vậy là cứ trần như nhộng ngồi chờ ở trên giường.
Không lâu sau, Địch Nhã và Kim Y mang theo một hộp quà được đóng gói rất đẹp đi vào phòng ngủ.
“Không phải đã nói là không cần tặng quà rồi sao?!” Tần Vũ bĩu môi nhưng vẫn nhận lấy hộp quà từ trên tay Địch Nhã.
” Quà này rất đặc biệt, Tiểu Vũ nhất định sẽ thích nha!” Địch Nhã ngồi xuống bên người Tần Vũ, bàn tay ở trên thân thể trơn mịn của y không yên phận bắt đầu sờ soạng.
Vừa nghe Địch Nhã nói như vậy, Tần Vũ cũng có chút chờ mong nhanh chóng mở hộp quà ra, nhưng vừa nhìn thấy lễ vật bên trong hộp thì chút chờ mong nho nhỏ này cũng tan thành mây khói.
“Hai anh cảm thấy có hai cái của các anh rồi, em còn cần món đồ chơi này nữa sao!? Hơn nữa em cảm thấy, cái này còn không thô to bằng hai cái của các anh đâu nha!” (Lynz: tự nhiên thấy bỉ bỉ = =) Tần Vũ lấy căn mát xa bổng thô to màu đỏ từ trong hộp quà ra cầm ở trong tay, khóe mắt tà ác liếc nhìn khố gian (giữa hai chân) phồng lên của Địch Nhã và Kim Y.
“Cảm ơn lời khen của