Bà cụ Hồ không hề sợ hãi. Bà cảm thấy người này trông rất giống ba mình nên nghiêng đầu qua, tò mò hỏi: “Chú là ai vậy?”
Chàng trai kia cúi người xuống, lấy từ sau lưng ra một hộp bánh kem nhỏ, trên mặt kem cheese còn trang trí hai quả dâu tây. “Bây giờ nhớ ra chưa nào?”
Bà cụ Hồ nhìn cái bánh kem, hỏi: “Nếu không nhớ ra thì không được ăn bánh kem ạ?”
Chàng trai kia đưa bánh kem cho bà, đáp: “Không nhớ ra vẫn được ăn bánh kem nhé. Nhưng nếu không nhớ ông nội thì ông nội sẽ buồn lắm đấy.”
Bà nhận lấy cái bánh kem, không vội vàng ăn nó mà cố gắng nhớ lại. Nghĩ một lát, bà nói: “Cháu bị bệnh rồi. Sai khi bị bệnh thì trí nhớ không được tốt lắm. Chú nói với cháu được không? Chú nói rồi cháu sẽ nhớ thật kỹ, không quên chú nữa đâu.”
Chàng trai kia bị chọc cười. Anh ta vỗ vai bà. “Ba của ba thì gọi là gì nào?”
Bà lập tức trả lời: “Ông nội!”
Chàng trai trẻ: “Ngoan lắm.”
Mắt bà cụ Hồ lập tức sáng rực lên. Trong nhà họ có bức tranh bà vẽ trước đây, trong đó có ông nội, còn có một con chó nữa.
Bà nhìn sang anh Thừa Khiếu bên cạnh. “Anh Thừa Khiếu, đây là ông nội em đó!”
Chàng trai kia đưa tay ra nắm bàn tay đang vui vẻ huơ huơ của cháu nội, sau đó nói với ông cụ Hồ với giọng điệu của bậc trưởng bối: “Hồ Thừa Khiếu, cậu vẫn ổn nhỉ.”
Sống đến bảy tám chục tuổi, địa vị vốn đã cao, bây giờ bị giáng hai cấp.
Ông cụ Hồ đành ngoan ngoãn gọi: “Ông nội.”
Bà cụ Hồ tay trái dắt tay ông nội, tay phải xách hộp bánh kem nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng nhất. “Ông nội, ba con đâu ạ?”
Thần thoáng ngẩn người. Là một vị thần, quyền lực của ông còn cao hơn cả cựu tử thần Kim Sân. Lúc trở lại thế giới này, ông lập tức biết tất cả những chuyện đã từng xảy ra.
Ông biết cháu nội vì muốn cứu họ mà dùng cả đời để nghiên cứu ra thiết bị có thể kết nối với cõi hư vô, cũng biết khi chiếc máy khởi động đã phát ra nguồn năng lượng cực lớn làm tổn thương đến cháu gái cháu rể, từ đó dẫn đến những chuyện sau này.
Ông biết con trai mình thông qua vết tích thời không để tìm kiếm con gái, rồi thông qua những ghi chép lại kia đã khôi phục được thiết bị kết nối, một lần nữa mở ra điểm tiếp nối giữa cõi hư vô và thế giới này nhưng Kim Sân cũng phải chịu nỗi đau đớn khi bị luồng năng lượng cực lớn kia chạy qua cơ thể.
Thần có thể bất tử nhưng không có nghĩa là không bị thương. Chẳng qua là sau khi bị thương, năng lực tự chữa lành của các tế bào mạnh mẽ gấp mấy trăm lần so với con người mà thôi.
Ông thần quay đầu qua, nhìn cháu gái của mình, do dự một chút rồi nói: “Hôm nay ba con mệt quá nên ở nhà ngủ. Ông nội đón các con về nhà được không?”
Bà cụ Hồ gật đầu. “Con về nhà với ông nội.”
Ông hỏi: “Con còn nhớ con chó mình từng nuôi không?”
Bà lập tức gật đầu lia lịa. “Còn nhớ, còn nhớ. Chó của con có ba cái đầu.” Bởi vì trên bức tường trong tòa lâu đài còn vẽ lại.
Thật ra trên tường cũng có vẻ ông nội, nhưng vấn đề là vẽ không giống cho lắm, không chân thực như con chó ba đầu nên lúc nhìn thấy ông nội, bà cụ Hồ không nhận ra được.
“Vài ngày nữa nó cũng sẽ về đây.” Chó ba đầu bị anh trai ông dắt đi rồi.
Bà cụ Hồ gật đầu, nói: “Vậy vài ngày nữa con sẽ làm cho nó một cái ổ, đợi nó về là có chỗ ngủ rồi.”
Thần hiền lành xoa đầu cháu nội. “Được.” Cháu nội ông vẫn ngoan ngoãn, đáng yêu như hồi nhỏ.
Ông rất có lòng tin là đợi sau khi con trai ông tỉnh lại, ông nhất định sẽ trả lại cho nó một Kim Chúc Chúc trắng trẻo mập mạp. Trước kia ông từng chăm sóc Chúc Chúc, họ rất hòa hợp với nhau.
Bình thường họ hay cùng nhau lén Kim Sân ăn bánh, ăn kem, ăn lẩu. Ông còn dẫn cháu nội chơi tàu lượn, khinh khí cầu, nhảy dù… nữa.
Vì thế, về đến nhà, thần vừa lấy kem đưa cho cháu nội thì nghe con bé ngượng ngùng nói: “Ông nội, Chúc Chúc không thể ăn cái này, dễ bị đau bụng.”
Bà cụ Hồ nhìn cây kem, đưa đầu ngón tay ra, nói với giọng tội nghiệp: “Con chỉ ăn một miếng xíu xiu thôi.”
Ông cụ Hồ cầm lấy cây kem, bỏ lại vào tủ lạnh. “Bây giờ trời còn chưa nóng, ăn một miếng cũng không được. Nghe lời nào.”
Bà nghĩ ngợi, tuy hơi thất vọng nhưng vẫn nói:
“Vậy cũng được. Chúng ta đi tìm ba nào.”
Thần vội vã ngăn lại. “Ba của con đang ngủ. Hôm nay nó rất mệt, phải nghỉ ngơi một chút, chúng ta không quấy rầy nó nhé.” Thần có thể tự phục hồi, không cần trợ giúp, chỉ cần thời gian.
Bà ngẫm nghĩ rồi lấy từ trong túi ra ba quả cherry, ngửa mặt lên nói với ông nội. “Vậy con không nói chuyện, chỉ để cái này bên gối của ba có được không ạ? Khi nào ba thức dậy là có thể ăn nó, ba con rất thích ăn cherry.”
Bà lão tóc trắng nhìn ông với nét mặt vô cùng nghiêm túc, không khác gì cô bé năm nào.
Trái tim thần lập tức tan chảy, ông đáp: “Vậy chúng ta không quấy rầy ba con nhé, len lén vào để đó rồi ra ngay nha.”
Bà cụ Hồ gật đầu, nói rất khẽ, như sợ làm ba thức giấc vậy: “Dạ.”
Vẻ mặt ông cụ Hồ trở nên nặng nề hơn. Từ lúc ở trường, ông đã cảm thấy không ổn rồi. Với tính cách của cha vợ, dù có ông nội đến đón thì ông cũng sẽ không bỏ mặc họ cho ông nội được.
Hơn nữa việc ông nội trở lại có nghĩa là ba đã khởi động thiết bị kết nối với cõi hư vô.
Ông lặng lẽ đi theo sau. Bà cụ Hồ và ông nội rón rén mở cửa phòng ngủ của Kim Sân ra. Rèm cửa được kéo kín lại, trong phòng rất tối và yên tĩnh. Bà nhón chân, nhẹ nhàng đi đến bên giường, sau đó đặt quả cherry lên gối của ba.
Vì căn phòng quá tối nên bà chỉ nhìn thấy ba đang ngủ nhưng ông cụ Hồ thì có thể nhận ra sắc mặt của Kim Sân tái nhợt, mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt.
Dù biết Kim Sân là thần, ông vẫn cau mày vì bất an.
Bà cụ Hồ đã được ông nội dắt ra ngoài.
Lúc ông cụ Hồ ra khỏi phòng bèn nhìn thấy vợ mình đang đứng trước cửa, miệng đang ăn gì đó, thích thú đến nheo cả hai mắt lại.
Ông hơi ngạc nhiên: “Em Chúc Chúc?”
Bà lập tức che miệng lại.
Ông nhìn về phía ông thần đang vờ như không có chuyện gì xảy ra kia, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Ông thần này có một thói quen đó là em Chúc Chúc thích gì thì ông sẽ cho cái đấy.
Ông cụ Hồ lập tức cảm thấy khá đau đầu.
Quả nhiên, chưa đến giờ cơm, bà cụ Hồ đã ôm bụng, nằm trên sô pha không nói chuyện. Ông cụ Hồ đang nấu cơm, thấy bà như thế thì lo lắng hỏi: “Có phải bị đau bụng không?”
Bà cụ Hồ lắc đầu: “Không đau.”
Thần đang dạy cháu nội chơi điện thoại, ai ngờ con bé đột nhiên ôm bụng. Ông chột dạ, nhớ ra mình vừa lén cho con bé ăn kem nên vô cùng sốt sắng: “Chúc Chúc, có phải bị đau bụng không con? Ông nội dẫn con đi bệnh viện nha.”
Nói xong, ông định mở cánh cửa không gian thì bị ông cụ Hồ ngăn lại. “Ông nội, Chúc Chúc đã có tuổi, không thể dùng cánh cửa không gian được. Không gian trôi đi quá nhanh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe em ấy.”
“Con đi lái xe tới đây, ông nội đỡ Chúc Chúc đi.” Ông cụ Hồ không hề trách móc thần. Từ nhỏ ông lớn lên ở nhà họ Kim, cũng biết lúc đầu ông thần có thái độ không mấy thân thiện với Chúc Chúc nên sau này bù đắp lại bằng cách chiều chuộng vô độ.
Thật ra Kim Sân cũng vẫn biết cha mình hay lén dẫn Chúc Chúc ra ngoài quậy, chẳng qua là anh lơ đi thôi.
Bây giờ ông nội vẫn chưa quen với việc cháu gái của mình trở nên già nua, rất nhiều thói quen chưa thể sửa ngay được.
Thần nhìn cháy nội đau đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh, điều này còn đáng sợ hơn cả việc đối mặt với quái thú tập kích ở cõi hư vô. Lúc này, ông không khác gì những người già bình thường khác, giúp con chăm cháu nhưng lại làm sai, chỉ biết luống cuống nói: “Chúc Chúc, con không được xảy ra chuyện gì đâu.”
Ngày đầu tiên ông thần trở lại, cháu gái được ông cho ăn kem, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện.