Giờ ăn tối đã đến. Thức ăn đều là những món thanh đạm, tốt cho sức khỏe. Bà cụ Hồ thích dùng muỗng để ăn từng muỗng, từng muỗng một. Muỗng trong nhà đều có màu trắng tinh, sáng loáng, bên trong còn có hình hoa anh đào nên bà rất thích nó.
Chiếc bàn ăn hình tròn không lớn lắm, có vẻ lọt thỏm giữa nhà ăn rộng rãi. Thức ăn đã được bày biện xong, thần ngồi xuống bên bàn, thấy cháu gái đã ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Bà cụ Hồ nhìn lên lầu, nói với ông nội: “Ba sẽ không đói thật sao ạ? Con muốn đi gọi ba xuống ăn cơm, ăn xong ngủ tiếp cũng được mà.”
Thần làm sao dám để bà đi gặp ba. Nếu để bà nhìn thấy bộ dáng của Kim Sân bây giờ, không biết sẽ khóc thành thế nào nữa. Ông vội vàng ngăn lại. “Nếu ba con đói thì sẽ ăn mấy quả cherry bên gối, ăn xong rồi ngủ. Con ăn cơm trước đi, mai còn phải đi học nữa.”
Ông cụ Hồ đặt chén cơm đã có thức ăn đến trước mặt bà cụ Hồ. Bà cầm muỗng lên, nghĩ ngợi điều gì rồi từ từ ăn cơm.
Thần nhìn thấy chái gái bắt đầu ăn cơm thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa: Với thương tích ấy, con trai ông phải mất mười ngày nửa tháng mới tỉnh lại được, một ngày có thể lừa gạt được chứ ngày mai thì biết làm sao?
Ai ngờ còn chưa tới mai, thần đã gặp phải vấn đề thứ hai: “Ông nội, ông biết kể chuyện không?”
Thần ngơ ngác hỏi: “Kể chuyện gì?”
“Hàng ngày trước khi đi ngủ, ba sẽ kể chuyện cho con nghe.” Bà trả lời.
Thần chưa từng chăm trẻ con, thật tình là chưa bao giờ. Ông ngẫm nghĩ, cảm thấy kể chuyện chắc cũng đơn giản nên nói: “Được rồi, để ông nội kể chuyện cho con nghe.”
Bà cụ Hồ vội về phòng, nằm xuống, đắp chăn, mặt mong đợi ông nội kể chuyện cho nghe.
Ông cụ Hồ cũng kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh, sợ ông thần chưa từng biết kể chuyện này dọa đến vợ mình.
Thần cũng ngồi xuống.
Bà cụ Hồ nói: “Ông nội ơi, ông phải tắt đèn đi đã.”
Nghi thức đủ đầy ghê nhỉ. Thần tắt đèn, để lại một ngọn đèn ngủ phát ra ánh sáng lờ mờ, căn phòng bỗng chốc trở nên ấm áp hẳn.
May mà thần cũng có năng lực xem lại vết tích thời không nên nhanh chóng biết những câu chuyện mà Kim Sân đã kể. Tuy hơi khinh thường nhưng nghĩ lại, ông vẫn bắt chước môtip đó. “Ông kể cho con nghe chuyện về công chúa Bánh Kem nhé.”
Bà cụ Hồ đặt tay bên ngoài chăn, đáp: “Dạ, con thích nàng công chúa này.”
Thần bỏ tay bà vào trong chăn. Không gian thế này khiến ông bất giác nhẹ giọng: “Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc được làm bằng đường. Vương quốc này có một nàng công chúa được tất cả thần dân yêu quý, tên của nàng là công chúa Bánh Kem. Quốc vương và hoàng hậu đều rất yêu thương nàng. Một ngày kia, cha của quốc vương trở về. Nhờ ông nội, công chúa Bánh Kem đột nhiên phát hiện thì ra mình không phải làm từ đường mà làm từ phô mai.”
Bà cụ Hồ trợn tròn mắt. Lần đầu tiên bà nghe thấy một câu chuyện thế này.
Ông cụ Hồ không nhịn được, đưa tay bóp trán mình. Mấy người đúng là ông cháu ba đời mà. Chả lẽ không thể lấy một quyển truyện cổ tích ra, kể theo những câu chuyện cổ tích bình thường ấy được sao?
Thần chậm rãi kể: “Công chúa Bánh Kem rất đau buồn, bởi vì những người bên cạnh nàng đều là bằng được, chỉ có nàng là làm từ phô mai.”
Bà cụ Hồ hoàn toàn không ý thức được nội dung câu chuyện này có vấn đề gì, bà trợn tròn mắt, hỏi: “Là vì những người khác biết nàng làm từ phô mai nên không chơi với nàng nữa sao?”
Ông thần nhìn cháu gái. Đây vốn chỉ là một câu chuyện ông bịa ra nhưng lúc này, ông vẫn trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy. Cho nên công chúa Bánh Kem quyết tâm nỗ lực làm một chiếc bánh kem còn ngọt ngào hơn cả bánh làm bằng đường.”
Ông cụ Hồ do dự một chút nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Bởi vì ông biết vợ mình không thể hiểu được ẩn ý trong câu chuyện này.
Bà cụ Hồ nghiêng đầu qua, lòng cảm thấy chua xót, mắt ửng đỏ: “Công chúa Bánh Kem thật đáng thương.”
Bà luôn là thế, luôn rất đồng cảm với tình cảnh của người khác.
Thần vội vàng kể tiếp: “Mọi người nhanh chóng nhận ra công chúa Bánh Kem còn ngọt ngào hơn những người khác nên họ lại bắt đầu thích nàng, cùng chơi với nàng.”
Ông cụ Hồ: “…” Kỹ năng kể chuyện của ông nội thật sự quá kém.
Bà cụ Hồ nghe được kết cục này xong, ngáp một cái, nói:”Vậy thì tốt quá. Ông nội ơi, con buồn ngủ rồi, ông ngủ ngon nhé.”
Bà đã rất buồn ngủ nên nhanh chóng ngủ say.
Thần thở phào một hơi. Lúc đi ra, ông thấy cháu rể đưa cho mình một quyển sách, trên
đó là dòng chữ “Truyện cổ Grimm”.
Thần: “…”
Ông cụ Hồ: “…”
Hai người dùng mắt giao tiếp một lát, cuối cùng thần nhận lấy cuốn truyện.
Ông cụ Hồ bảo: “Để con đi xem ba thế nào.”
Thần đi theo sau ông. “Ta đã kiểm tra rồi. Tim mạch bị tổn thương nghiêm trọng, chắc phải mười ngày nửa tháng mới hồi phục được.”
Nếu bị ở những vị trí khác thì đã không cần thời gian dài như thế.
Ông cụ Hồ đi vào liền nhìn thấy Kim Sân đang nằm trên giường. Từ nhỏ đến lớn, Kim Sân luôn tạo cho họ ấn tượng mạnh mẽ không gì quật ngã được, luôn bảo vệ ông và Chúc Chúc.
Lòng ông cảm thấy ngậm ngùi.
Thần nhìn những quả cherry bên gối của con trai, nhặt lên, cho vào miệng ăn.
Dù gì Kim Sân cũng không thể tỉnh lại ngay được nên đương nhiên là không thể ăn nó. Ngày mai cháu gái đến xem, chắc chắn sẽ hỏi rất nhiều chuyện.
Sự thật là không cần phải đợi đến sáng mai.
Nửa đêm, bà cụ Hồ khát nên thức giấc, sờ lên đầu giường mới phát hiện trên đó không có nước.
Bà ngồi dậy, mang dép lê, khoác chiếc áo choàng. Trong bóng đêm lờ mờ, mái tóc trắng trông rất bắt mắt. Bà vuốt tóc mình, sau đó chậm chạp bước ra ngoài.
Bà vào trong bếp rót cho mình một ly nước ấm, sau đó nhớ ra điều gì, lại rón rén bưng theo một ly nước trở về phòng. Khi đi ngang qua phòng ngủ của ba, bà dừng lại, từ từ đẩy cửa ra, sau đó nhón chân đi vào, cố không phát ra tiếng động.
Bà nhích từng bước tới gần, cuối cùng cũng đến bên giường. Khi đặt được ly nước ấm lên đầu giường của ba, bà thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu qua, bà thấy ba còn ngủ say, những quả cherry trên gối đã biến mất.
Bà tưởng ba đã ăn hết, ai ngờ phát hiện bên gối còn sót lại một quả nên nhặt nó lên, hỏi khẽ: “Ba ơi ba, còn một quả nữa ba có muốn ăn không?”
Kim Sân không nhúc nhích. Bà cụ Hồ không gọi nữa mà bắt chước lúc bình thường, muốn bỏ cánh tay của ba đang đặt ngoài chăn vào trong. Ai ngờ vừa chạm vào thì thấy giật mình vì lạnh. Tay của ba lạnh quá đi!
Bà ngẩn ra, sau đó bỏ tay Kim Sân vào trong chăn, phát hiện bên trong cũng không ấm áp.
Bà nghĩ ngợi một chút rồi đứng dậy, nhón chân từ từ đi ra ngoài.
Một lát sau, bà lại đi vào, trên tay ôm khá nhiều thứ.
Người bà vốn bị lạnh, chăn bình thường không thể đủ ấm được nên Kim Sân thường nhét trong chăn rất nhiều thứ như đồ sưởi tay, đồ sưởi chân và một con thỏ bông tỏa nhiệt nên giường của bà lúc nào cũng ấm áp, bây giờ bà cố sức mang hết chúng nó sang đây.
Bà bỏ đồ sưởi tay, đồ sưởi chân và con thỏ bông lên giường, sau đó bắt đầu sắp xếp lại. Bà đặt đồ sưởi chân ở hai bên chân ba, sau đó nhẹ nhàng giở chăn lên, nhét con thỏ bông vào trong lòng ba, để ba ôm nó…
Vết thương ngoài da của Kim Sân đã phục hồi rất nhanh, thoạt nhìn không có vấn đề gì cả nên dù Kim Sân vẫn không tỉnh lại thì bà cụ Hồ cũng không nhận ra được điều gì. Sau khi nhét con thỏ bông vào lòng ba, bà không quên để hai cái tai dài của nó lộ ra bên ngoài.
Bà đợi một lát, sờ vào tay ba, thấy tay đã ấm hơn thì mới thở phào, sau đó rời khỏi phòng.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, việc đầu tiên sau khi thần thức dậy là đi xem tình hình của con trai mình, không ngờ vừa vào phòng bèn nhìn thấy trong lòng Kim Sân đang ôm thứ gì có đôi tai rất dài.
Thần ngẩn ra, giở chăn lên bèn nhìn thấy trong lòng đứa con trai mặt lạnh của mình là một con thỏ màu tím.
“Tỉnh rồi à?” Thần nghi hoặc một giây, sau đó lập tức kiểm tra vết thích thời không thì nhìn thấy cháy gái sợ Kim Sân bị cảm lạnh nên lôi hết những thứ giữ ấm của mình đang cho ba.
Thần khựng lại, mắt tối đi, nhìn đứa con trai đang hôn mê của mình, sau đó lấy con thỏ có đôi tai dài ra.