Trời âm u như báo hiệu sắp có mưa.
Sau khi về nhà, bà cụ Hồ ngồi trên chiếc ghế đẩu trong phòng Kim Sân. Bà đợi mãi, đợi mãi mà ba vẫn cứ nhắm mắt ngủ.
Bà đẩy Kim Sân: “Ba ơi, ba ngủ lâu lắm rồi đấy, không được ngủ nữa!”
Người trên giường vẫn cứ nhắm mắt, không hề nhúc nhích. Bà cụ Hồ nhớ đến ba mẹ của những bạn học trong lớp, họ đều đã không còn nữa.
Ông cụ Hồ ở ngoài cửa đang định đi vào thì bị thần kéo lại. “Để con bé trút hết ra đi.”
Đương nhiên thần cũng nhận ra khoảng thời gian này cháu gái vẫn luôn sống trong lo sợ, bây giờ ba lại không tỉnh lại đúng thời hạn nên sẽ càng hoảng loạn hơn.
Thần vội nhắn tin cho anh trai mình. “Anh, trả chó ba đầu cho em.” Ông cần nó để an ủi cháu gái.
Quả nhiên khi bà cụ Hồ bước ra, nhìn thấy con chó ba đầu đang lăn lộn dưới đất, tâm trạng dịu đi phần nào.
Bà trải lại cái ổ chó trong phòng khách, sau đó vỗ vỗ vài cái, con chó ba đầu lập tức lăn vào. Bà vuốt ba cái đầu chó, lẩm bẩm nói với nó rất nhiều chuyện, cũng không biết nó nghe hiểu bao nhiêu.
Sau khi uể oải ăn xong bữa cơm tối, bà lặng lẽ đặt đĩa cherry lên chiếc tủ đầu giường Kim Sân, bên cạnh còn có một ly sữa tươi.
“Ba ơi, tối ba có đói thì nhớ ăn nha.”
Thần ở bên cạnh nói: “Tiểu Chúc Chúc, hôm nay ông nội kể cho con nghe câu chuyện về nàng công chúa Kẹo Bông được không?”
Bà cụ Hồ ủ rũ cúi đầu, uể oải nói: “Ông nội ơi, tối nay con không muốn nghe kể chuyện, chỉ muốn ngủ sớm một chút.”
Thần kéo lại chăn cho cháu gái, nói: “Đừng buồn nữa. Ông nội bảo đảm ba con sẽ mau chóng thức dậy lại.”
Bà mếu máo, khẽ oán trách: “Đã nói là 10 ngày rồi mà.”
Thần đáp: “Tại ông nội không biết đếm, ông nội tính sai rồi.”
Bà kéo chăn trùm lên mặt, không nói gì nữa. Thần xoa đầu bà. “Ngủ ngon nhé.”
Lúc đi ra, thần nhìn thấy con chó ba đầu trong phòng khách bỗng đứng bật dậy. Ông xua tay, con chó lại nằm xuống ngủ.
Tòa lâu đài nhanh chóng chìm trong yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ những tiếng côn trùng kêu bên ngoài. Thông qua lớp cửa kính phòng khách có thể nhìn thấy ánh đèn của những tòa nhà phía xa xa, từng ngọn đang nhấp nháy.
Dần dần, mọi vật chìm vào trong bóng đêm. Lúc này, con chó ba đầu đang ngủ dưới đất bỗng ngóc một đầu dậy, đôi mắt to như cái bát khẽ híp lại. Ngay sau đó hai cái đầu kia cũng ngẩng lên, thoắt cái nó đã nhảy đến trước căn phòng trong cùng bên trái lầu một, móng vuốt khẽ đặt lên tay nắm cửa.
Ngay lúc này cửa phòng ngủ được mở ra.
Một bà lão đầu đội mũ, mặc áo ngủ dài chậm chạp từ trong phòng đi ra. Mái tóc trắng dài bồng bềnh của bà trong rất đẹp.
Bà xoa đầu con chó, nói: “Tụi mày mau đi ngủ đi.”
Bà rón rén đi đến trước phòng của ba, đẩy cửa ra bèn nhìn thấy một bóng đen đang ngồi bên giường ăn gì đó.
Trong đêm tối, mắt bà lập tức sáng lên, sau đó vươn tay ra chạy về phía bóng người kia. “Ba ơi!”
Thần bị âm thanh bất ngờ này làm giật mình. Vừa ngước đầu lên bèn nhìn thấy cháu gái chạy nhanh quá nên vấp phải chiếc ghế đẩu đặt cạnh tối qua, cả người chuẩn bị nhào xuống đất.
Đúng lúc này, người vẫn luôn nằm trên giường bỗng mở mắt ra, ngay sau đó, bà cụ Hồ liền được đỡ lấy.
Nhẹ nhàng đặt bà cụ Hồ xuống bên cạnh, giọng nói vừa suy yếu vừa quen thuộc vang lên: “Bé cưng, buổi tối khi đi đường phải làm gì nè?”
“Mở đèn.” Bà cụ Hồ ôm chầm lấy ba mình, nước mắt tuôn như mưa, lắp bắp nói: “Ba ơi, đã nói là ngủ 10 ngày thôi mà… Ba… ba ngủ 11 ngày rồi đấy.”
Kim Sân quay lại bật chiếc đèn ngủ lên, ánh sáng mờ mờ ấm áp nhanh chóng ủa khắp căn phòng.
“Ba đếm nhầm rồi. Bé cưng đừng giận được không?” Kim Sân lau nước mắt cho con gái.
Bà cụ Hồ dùng mu bàn tay lau nước mắt cho mình. “Vậy sau này ba không được ngủ lâu như vậy nữa đâu. Con đã hỏi những người khác rồi, không có ai phải ngủ lâu vậy hết, họ đều nói ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Kim Sân không hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, ý thức của anh vẫn tỉnh táo nên đương nhiên biết mỗi ngày con gái đều mong anh tỉnh lại. Lòng vô cùng áy náy, anh hôn lên trán con gái, trịnh trọng hứa: “Được, sau này ba tuyệt đối không ngủ lâu vậy nữa.”
‘Khi ba ngủ, Chúc Chúc có ngoan ngoãn đi học không nè?” Kim Sân lảng sang chuyện khác.
Bà cụ Hồ lau nước mắt, nói với giọng tự hào: “Mỗi ngày con đều chăm chỉ học tập. Cô giáo dạy bọn con hát, cô còn khen con hát rất hay nữa.”
Bà vừa nói vừa vừa kéo mái tóc bù xù của mình sang một bên, vuốt vuốt. Lúc này bà mới nhớ ra: “Ba ơi, ba mau nhìn tóc của con nè, dài lắm nha!”
Kim Sân khen ngợi: “Ba nhìn thấy rồi, dài như tóc công chúa vậy.”
Nghe ba nói vậy, bà lập tức nói tiếp: “Con cũng thấy thế.”
Kim Sân đứng dậy. Trên người anh chỉ mặc bộ đồ ngủ màu đen. Bà cụ Hồ vội vàng nói: “Ba ơi, ba mặc ít quá, mau mặc thêm áo đi!”
Kim Sân quơ lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh mặc vào. Anh giơ tay ra, nói với con gái: “Đi thôi, ba kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ. Con phải ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa.”
Bà cụ Hồ lập tức ôm cổ ba mình. “Ba ơi ba, con muốn nghe
chuyện công chúa Kẹo Bông có được không?”
Kim Sân đáp: “Đương nhiên là được.”
Hai cha con đi sang căn phòng bên cạnh, chỉ còn lại căn phòng với ánh sáng lờ mờ ấm áp.
Lúc này, thần đang đứng dưới ánh đèn ấy, lẳng lặng ăn hết mấy trái cherry còn cầm trên tay.
Khi thần bước ra, Kim Sân đã dỗ con gái ngủ xong, cũng vừa ra khỏi phòng con gái. Hai cha con họ chạm mặt nhau.
“Ba.”
“Ừm.”
Trên hành lang yên tĩnh, hai cha con đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
“Ba, con đã hồi phục rất tốt rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Hai cha con lại nhìn nhau, vẫn không có gì để nói.
“Vậy con về phòng ngủ đây.” Kim Sân lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
“Ừ.”
Hai người ai về phòng nấy.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, bà cụ Hồ mở mắt ra, nhớ ra ba đã thức dậy rồi nên lập tức bỏ dậy, mang dép lê, mặc áo khoác vào, vui vẻ gọi to: “Ba ơi!”
Kim Sân đã làm vệ sinh cá nhân xong, đi ra nói: “Chậm thôi, đừng chạy. Ba ở đây rồi.”
Bà chạy lúp xúp đến bên cạnh ba, đi một vòng nhìn ngắm. “Ba ơi, ba thức dậy thật rồi.”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con gái, mắt Kim Sân ánh lên niềm vui: “Lấy lược qua đây, ba chải đầu cho con.”
Bà lập tức lấy lược đến, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đẩu phía trước, Kim Sân ngồi trên sô pha, thong thả chải tóc cho con gái.
Bà hớn hở nói với ba: “Ba ơi, hôm qua ông nội chải tóc cho con đấy. Ông còn tết bím tóc cho con nữa.”
“Ba không biết tết tóc thì làm sao bây giờ?” Kim Sân hỏi.
Bà trả lời:”Vậy thì không cần tết.”
Bà lại tiếp tục nói chuyện với ba: “Ba ơi, con kể cho ba nghe một bí mật, ba đừng nói với ai khác nha.”
“Ba sẽ không nói với ai khác.”
Bà cụ Hồ quay đầu qua, thì thầm với Kim Sân: “Con nhìn thấy ông nội lớn rồi. Ông ấy trông rất giống kẻ xấu lừa tiền Tùng Tùng. Nhưng chắc chắn ông nội lớn không phải là kẻ xấu rồi, bởi vì kẻ đó rất hay cười còn ông nội lớn thì không.”
Ai ngờ vừa quay đầu qua, bà bèn nhìn thấy ông nội lớn đứng cạnh con chó ba đầu, đang đưa mắt nhìn mình..
Bà giật nảy mình, lập tức níu lấy cánh tay Kim Sân, dúi đầu vào anh.
Phép Tắc không có cảm xúc gì với con người nên đương nhiên sẽ không tức giận, ông chỉ hờ hững nhìn Kim Sân rồi bỏ đi.
Bà cụ Hồ rất sợ, thấy ông im lặng bỏ đi thì hỏi nhỏ: “Ba ơi ba, có phải ông nội lớn không thích con không?” Nếu không sao ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đi mất tiêu rồi.
Kim Sân kéo lại quần áo cho con gái, nhẹ nhàng nói: “Ông nội lớn của con là vậy đó, ông ấy không thích ai hết.” Nói thật, thế này đã là nhượng bộ lắm rồi, nhìn thấy cũng không nói gì chứ trước kia là sẽ không để họ nuôi Chúc Chúc.
Bà nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Tại sao ông nội lại không thích ai hết ạ”
Kim Sân đáp: “Ông ấy có quyền lực rất lớn, nếu thích một ai đó thì sẽ khiến cho quy tắc bị đảo lộn.
Bà không hiểu cho lắm, nhưng hình như ba đã giải thích rất rõ rồi nên bà cũng nghiêm túc gật đầu, nói: “Con biết rồi.”
Ông cụ Hồ và thần ở bên cạnh, cùng ăn cherry.
Thần lên tiếng: “Có phải chúng ta tàng hình rồi không?”
Ông cụ Hồ ăn cherry, nói với giọng không để ý lắm. “Không sao, đợi em ấy lớn thêm một chút thì con sẽ có địa vị hơn.”
Ông đã nghĩ thông suốt rồi. Bạn đâu thể nào yêu cầu một đứa trẻ bốn năm tuổi xem trọng mình hơn ba mẹ của chúng chứ.
Thần: “…” Lúc cháu nội còn nhỏ, lẽ ra nên gần gũi con bé nhiều hơn.
Từ lúc Kim Sân tỉnh lại, bà cụ Hồ bèn khôi phục vẻ hoạt bát, nhiều lời như trước. Bà vừa đi vừa nói chuyện với ba, từ chuyện gà con trong trường đánh nhau tới chuyện cây cherry của ông nội, bà kể rất hăng say, còn nắm tay ba dung đăng dung dẻ.
Kim Sân chăm chú lắng nghe, không ngắt lời con gái, mãi cho đến cổng trường học.
Bà cụ Hồ dừng lại, nghiêm túc nói với ba: “Con vào lớp ngoan ngoãn học bài, ba không được ngủ đâu đấy.”
“Không đâu, chiều ba đến đón con tan học.”
Bà gật đầu, đáp: “Dạ!”
Cô giáo đang vẫy tay gọi bà, bà nói: “Tạm biệt ba, tạm biệt ông nội.”
Kim Sân đứng đó nhìn bóng con gái khuất sau cánh cổng trường.
Thần nhìn tin nhắn trong điện thoại, do dự nói với con trai: “Phép Tắc đã tìm được phần ký ức bị mất của Chúc Chúc rồi, có muốn phục hồi không?”