Ông cụ Hồ tiện tay lấy một chiếc áo khoác dài màu đen mặc lên rồi theo chân vợ, bốn người cùng ra khỏi biệt thư.
Ông cứ tưởng là cả nhà ra ngoài du lịch nên hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Bà cụ Hồ bỗng nhớ ra điều gì, nói: “Anh Thừa Khiếu, em có chuyện cần đến trường học lấy thứ này trước, anh và ông nội cùng đến đó đợi em và ba được không?”
Trước giờ ông cụ Hồ chưa bao giờ có ý kiến trước những yêu cầu của vợ, hơn nữa bà theo ba đến trường lấy đồ cũng rất an toàn nên nói: “Vậy lát nữa cần gì thì gọi điện thoại cho anh nha.”
Thật ra, khi bốn người vừa tách ra, bà cụ Hồ lập tức ôm cánh tay ba mình, nói: “Ba ơi, ba chắc là có thể phục dựng nhà hàng khi đó chứ?”
Sáng nay, sau khi tỉnh táo lại, nhìn thấy bạn già đang nấu cơm trong bếp, bà quyết định bù đắp cho ông. Kim Sân có thể nghe được tiếng lòng của con gái nên nói: “Nhà hàng đó đã phá sản hơn hai mươi năm trước rồi.”
Bà cụ Hồ không hề ngạc nhiên trước năng lực này của anh. Toàn tri toàn năng nói đơn giản chẳng phải là làm gì cũng được sao.
Bà thở dài một hơi, lấy làm tiếc nuối. “Nghe nói món bò bít tết ở đó rất ngon.”
Xếp hàng đăng ký trước cũng phải mất khoảng nửa tháng, khi đó cả hai đều rất bận rộn, hoàn toàn không biết nửa tháng sau mình có thời gian không. Nghe đồng nghiệp nhắc đến nhà hàng này nhiều lần, bản thân bà lại vốn là người thích ăn nên trong lòng rất muốn đi. Cuối cùng đặt ngay ngày sinh nhật của Hồ Thừa Khiếu. Ai ngờ hôm ấy có tuyết lớn, đường sá bị phong tỏa hết nên bà không mua được vé xe trở về.
Người cha già làm sao nỡ để con gái thòm thèm nên bèn lên tiếng. “Con nói vị trí cụ thể đi, lát ba dẫn con qua đó.”
Vì thế nên mới có tình hình hiện nay.
Bà cụ Hồ ôm cánh tay ba mình, nhìn cái nơi hiện nay đã biến thành quán ăn truyền thống phía trước, trước cửa còn có mấy bà mấy cô ngồi rửa rau.
Đôi mắt Kim Sân bắt đầu đổi màu. Bà cụ Hồ kinh ngạc phát hiện mấy bà cô rửa rau bỗng biến mất, tấm biển hiệu nhiều màu sặc sỡ cũng từ từ thay đổi. Vì nó thay đổi quá nhanh nên trong quá trình ấy, bà không nhìn rõ đã thay bao nhiêu cái tên, cuối cùng dừng lại ở hai chữ “Góc biển” nghe thật khí phách.
Chính là tên của nhà hàng tình nhân năm đó.
Bà cụ Hồ quay đầu qua, ngạc nhiên phát hiện xung quanh đều thay đổi, quần áo của những người qua đường cũng biến từ thời trang mùa thu thành thời trang mùa đông. Gió bắc lạnh lẽo, ai nấy đều níu chặt chiếc áo khoác của mình.
Lúc này, bà cụ Hồ ngẩn ngơ, nói: “Ba, đây là hôm sinh nhật anh Thừa Khiếu sao?”
Kim Sân gật đầu, giải thích với con gái: “Tất cả những hạt vật chất xung quanh con đều có ký ức của riêng nó, được gọi là vết tích thời không.”
Lúc Kim Sân còn là tử thần, anh có thể tra ra mọi vết tích thời không. Quyền hạn của thần thì cao hơn một chút, không chỉ có thể tra xét vết tích thời không mà còn có thể nhốt người ta trong ấy. Khi đó, người này không thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì không vết tích thời không. Chẳng hạn như lúc trước Hồ Đào bị nhốt trong đó là do thần ra tay.
Mà Phép Tắc thì quyền hạn càng cao hơn, ngoại trừ tra xét vết tích thời không và nhốt người ta trong đó thì còn có thể làm cho người đó tiếp xúc với sự vật bên trong.
Lúc này, bà cụ Hồ đã nhìn thấy bạn đời của mình khi con trẻ, người mặc chiếc áo khoác đi tới. Sau khi lễ tân hỏi tên, Hồ Thừa Khiếu còn trẻ này được dẫn đến một chiếc bàn kê sát cửa sổ, xung quanh là những đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ với nhau, một mình Hồ Thừa Khiếu im lặng ngồi bên cửa sổ.
Bà cụ Hồ còn nhớ lúc ấy vì trời tuyết lớn nên mình không thể liên lạc với anh Thừa Khiếu được.
Một lát sau, phục vụ đến hỏi có muốn mang thức ăn lên không. Bà thấy chồng mình nhìn đồng hồ đeo tay rồi lắc đầu.
Sau đó có người gọi điện thoại cho ông. Bà nghe thấy bên kia nói: “Hình như là tuyết lớn quá nên đường bị phong tỏa rồi, không liên lạc được với người bên đó. Tôi xem tin tức thấy có một chiếc xe lửa gặp tai nạn, vợ anh về bằng xe lửa thường hay xe lửa cao tốc?”
Hồ Thừa Khiếu ngây người một chút rồi lập tức co chân chạy đi.
Bà cụ Hồ ngẩn ra. Bà nhớ hôm sau trở về, anh Thừa Khiếu nói với mình là bít tết ở đó ăn rất ngon.
Kim Sân vốn chỉ muốn cho con gái xem vết tích thời không, không ngờ con gái lại tò mò về chuyện năm đó, vì thế khung cảnh xung quanh họ lại thay đổi.
Bà cụ Hồ nhìn thấy chồng mình chạy ra ngoài, vẫy một chiếc taxi. “Đi Đồng Lương.”
Tài
xế taxi nói: “Vậy là ra khỏi thành phố rồi. Tiền xe hơi đắt đó.”
“Tôi trả.”
Bác tài bèn đồng ý. Xe chạy trên đường, không lâu sau, bác tài mở radio lên, nhanh chóng nghe được tin Đồng Lương bị tuyết chắn đường nên nói: “Anh à, ngại quá, đường bị phong tỏa rồi, chúng ta không đi được.”
“Tôi trả gấp đôi.”
Tài xế đáp: “Vấn đề không phải là tiền. Tôi cũng muốn chở anh qua đó lắm nhưng đường bị chặn thì tôi làm thế nào được.”
Bà cụ Hồ thấy chồng mình xuống xe ở vên đường, ông nhìn quanh quất rồi lấy điện thoại ra gọi.
“Người anh em, cậu có đến đó cũng vô ích thôi. Đường bị chặn rồi, chắc chắn là không qua được, chi bằng cứ đợi tin tức vậy.”
“Vậy cho tôi mượn xe một chút, mai trả lại anh.” Vẻ mặt Hồ Thừa Khiếu vẫn không thay đổi, kiên quyết nói.
Cứ thế, bà cụ Hồ nhìn chồng mình lái xe đi về phía đó, lái từ ban ngày cho đến đêm. Cứ một khoảng thời gian ông lại gọi một cuộc điện thoại, bên kia vẫn là tiếng trả lời được lập trình sẵn: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Trời đã tối, bà cụ Hồ không thể nhìn rõ trên mặt của chồng mình có những biểu cảm gì, bà chỉ cảm thấy rất đau lòng.
May mà đến đêm khuya, điện thoại được kết nối, bên kia là giọng nhập nhèm ngái ngủ của bà. “Anh Thừa Khiếu, sinh nhật vui vẻ nha. Trước đó em gọi cho anh nhưng không có tín hiệu. Em để lỡ sinh nhật anh mất rồi. Tuyết chắn đường, em không mua được vé xe nên phải mai mới về được.”
Giọng Hồ Thừa Khiếu khàn khàn. “Không sao, sáng mai về chú ý an toàn nhé. Anh sẽ lái xe ra ga đón em.”
“Được. Vậy anh ngủ sớm đi, mai em tổ chức sinh nhật bù cho anh.”
Bà nhìn thấy chồng mình lại quay đầu xe, bắt đầu lái về nhà.
Ngày hôm sau, ông đi đón bà, không kể một tiếng về chuyện xảy ra hôm qua. Bà cụ Hồ ở bên cạnh nhìn, cảm thấy mình thật ngu ngốc, sao lúc ấy không phát hiện chồng mình đang vô cùng mệt mỏi chứ.
Thảo nào từ đó, dù người khác có nói gì, ông cứ nhất quyết xin nghỉ phép đi theo mỗi khi bà đi công tác xa.
Kim Sân cũng chứng kiến cảnh ấy rồi đưa tay xoa đầu an ủi con gái.
——
Ông cụ Hồ và ông nội ngồi ở băng ghế sau. Rõ ràng là cả hai đều khá gượng gạo. Phía trước là tài xế, họ chưa từng nói chuyện riêng với nhau thế này bao giờ, bình thường đều có bà cụ Hồ hay Kim Sân bên cạnh.
Ông cụ Hồ nhìn ông nội, thân là con cháu, ông phải tìm chuyện để nói: “Chúng ta đang ra ngoại thành sao ạ?”
Thần trả lời: “Chắc là vậy.”
Thế rồi trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Thần nghĩ, đây là cháu rể mình, thân là người làm ông, mình không thể để nó mất tự nhiên được nên bèn lên tiếng: “Sau này con tính thế nào?”
Sau này chắc chắn ông cụ Hồ sẽ trở thành thần. Ông muốn hỏi sau khi thành thần thì làm sao.
Đây là câu hỏi khá quen thuộc của con người, bậc phụ huynh hay hỏi con cháu như vậy, quan tâm tương lai của chúng.
Ông cụ Hồ trả lời: “Con chưa nghĩ tới.”
Hai người nhìn nhau, không cách nào tiếp tục trò chuyện tiếp.
May mà không khí gượng gạo này cuối cùng cũng kết thúc sau một tiếng đồng hồ đi xe. Từ trên xe bước xuống, cả hai đều thở phào một hơi.
Ngay sau đó, ông cụ Hồ bèn ngẩn người, bởi vì ông nhìn thấy nhà nhàng tình nhân đằng trước. Ông cúi đầu, phát hiện trên người mình đang mặc chiếc áo bông thật dày, không phải là chiếc áo khoác dài màu đen trước khi đi. Ông đưa tay ra, những nếp nhăn trên đó đã biến mất.
Quay đầu lại, ông nội cũng không còn ở đó, sau lưng là dòng người qua lại.
Lúc này đã có nhân viên tiếp đón đến hỏi tên ông.
Khi nói tên, ông cụ Hồ phát hiện giọng mình cũng đã thay đổi, biến thành giọng nói lúc còn trẻ.
Nhân viên tiếp đón tra danh sách đăng ký rồi nói: “Mời đi bên này.”
Ông cụ Hồ đi theo. Xung quanh là những đôi tình nhân. Ông nhớ mình từng nhìn thấy cảnh này một lần rồi.
Nhưng sau đó lại là cảnh tượng mà ông chưa thấy bao giờ. Cô gái trẻ ngồi bên cửa sổ quay đầu lại, mắt sáng long lanh, giọng trong trẻo êm ái. “Anh Thừa Khiếu, sinh nhật vui vẻ nha.”