Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 39


trước sau

Thẩm Thanh Nhược một đêm không ngủ, nhớ lại lúc trước từng li từng tí, lại nhớ lại bảy năm qua một mình nuôi dưỡng Thẩm Yến gặp đủ loại khó khăn trắc trở, lúc lòng chua xót tới cực điểm cũng khóc đến mấy lần. Lúc trước khi cô khó chịu, thường xảy ra chuyện nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, nhưng sau khi làm mẹ, cô kiên cường hơn trước gấp ngàn lần. Trời còn chưa sáng, nhớ lại bọn nhỏ buổi sáng còn phải ăn sáng, cô đứng lên, bởi vì không nghỉ ngơi tốt suýt nữa ngã nhào trên đất.

Sau khi miễn cưỡng uống một cốc sữa bò nóng, lúc này mới khôi phục tinh thần, đi vào phòng bếp, nhào bột mì cán bột.

Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan đều là người thích ăn mì, lúc đầu Thẩm Thanh Nhược còn mua mì sợi bên ngoài, năm ngoái thử làm mì thủ công, hai đứa bé vô cùng thích, ăn rất nhiều, cô liền thường xuyên dậy thật sớm làm cho bọn nhỏ.

Lạc Thư Nhan rời giường rửa mặt xong sang bên này, còn đang mệt rã rời, ngửi thấy mùi hương từ bếp bay ra, ánh mắt của cô sáng lên, quét sạch mệt mỏi, bước nhanh đi đến phòng bếp, hít sâu một hơi, lấy giọng rất khoa trương nói: “Cô Thẩm, cháu đứng ở cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, hôm nay cô làm mì ạ? Hôm nay là ngày gì vui ạ?”

Thẩm Thanh Nhược quay đầu lại, giọng ấm áp cười nói: “Thấy mấy đứa đi học cực khổ, làm đồ ăn ngon cho hai đứa.”

Lạc Thư Nhan lại chú ý tới giọng Thẩm Thanh Nhược không đúng lắm, mang theo giọng mũi rất đậm.

Xích lại gần nhìn lên, liền nhìn thấy đôi mắt Thẩm Thanh Nhược sưng đỏ, rõ ràng là bộ dạng đã từng khóc.

Thẩm Thanh Nhược không muốn để bọn trẻ nhìn thấy bộ dạng mình thế này, nhanh chóng cúi đầu cho mặt đi.

Lạc Thư Nhan rất kinh ngạc, cô Thẩm cùng Thẩm Yến chuyển tới cũng hơn hai năm, trong ấn tượng của cô, cô Thẩm vẫn luôn ôn nhu nhã nhặn, chưa từng có tranh chấp với người khác, nói chuyện thường nhỏ nhẹ, khiến người cảm thấy như gió xuân thổi qua, xử sự làm người lại càng không thể chê, cho tới giờ cô cũng chứ từng thấy bộ dạng bối rối của cô ấy.

Khóc, cũng từng khóc, nhưng đều là khi xem TV thấy tình tiết quá đau buồn, mới có thể đỏ hốc mắt.

Lạc Thư Nhan mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi cô: “Thẩm di, cô sao vậy ạ?”

Có một số việc, Thẩm Thanh Nhược có thể nói với Lạc Thiên Viễn, lại không thể nói với bọn trẻ, chuyện giữa người lớn với nhau, trẻ con không cần biết, cái kia quá nặng nề.

Lần đầu tiên Thẩm Thanh Nhược nói dối: “Hôm qua cô đọc tiểu thuyết cảm động, buổi sáng hôm nay lại cắt hành tây, không sao đâu.”

Mặt Lạc Thư Nhan nghi ngờ nhìn cô.

Nhưng con bé không tiếp tục hỏi, chỉ quay người chạy đến trước bếp ga, sai Thẩm Yến nghe thấy tiếng động vào bếp, “Lấy nồi ra đi, chúng ta nấu mấy quả trứng gà.”

Thẩm Thanh Nhược đưa lưng về phía Thẩm Yến, Thẩm Yến còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe thấy Lạc Thư Nhan nói vậy, liền vô thức chê cười cô: “Một tô mì còn chưa đủ cho cậu ăn, cậu còn ăn trứng gà luộc, cho cậu ăn bể bụng.”

Lạc Thư Nhan hừ nhẹ: “Vậy mình nấu cậu đừng ăn.”

Có Thẩm Thanh Nhược ở, Lạc Thư Nhan mới dám dùng bếp ga.



“Mấy đứa ăn trước, mẹ đi dọn phòng bếp một lúc.”

Thẩm Thanh Nhược nói xong câu kia thì quay lại phòng bếp.

Trên bàn cơm Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng vẫn là Lạc Thư Nhan cầm hai quả trứng gà nóng vào phòng bếp một chuyến.

Trong phòng bếp cũng không tính rộng rãi, Thẩm Thanh Nhược đang dùng khăn lau mặt bếp.

Lạc Thư Nhan đi tới, kéo quần áo của cô, Thẩm Thanh Nhược quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Thư Nhan bỏ hai quả trứng vào túi tạp dề của cô, ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: “Cô Thẩm, trên TV nói mắt bị sưng có thể dùng trứng gà lăn một lúc, hiệu quả rất tốt.”

Thẩm Thanh Nhược khẽ giật mình, suýt nữa lại rơi nước mắt.

Không biết có phải do Lạc Thiên Viễn nhắc tới những người trước kia, bây giờ lại nhớ lại, chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời, những đau xót kia vẫn còn như thuở đầu. Hai mươi năm trước, cô được nuông chiều từ bé, thế nhưng lại không có mấy người đối xử thật lòng với cô, hiện tại cô rơi từ trên mây xuống, lại có thể thu được nhiều thật lòng như vậy

Cô ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy Lạc Thư Nhan, ngửi thấy mùi trên người bé con, cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cô không nói gì, Lạc Thư Nhan cũng cái gì không có hỏi, chỉ là nâng tay nhỏ, chần chờ một lúc, cuối cùng rơi trên bờ vai Thẩm Thanh Nhược, cô vỗ vỗ an ủi.

Thẩm Yến đi từ phòng ăn tới đứng tại cửa phòng bếp, nhìn một màn trước mắt, rũ mắt, nhưng cũng dừng bước không tiến vào.



Trên đường hai đứa bé đi học, Thẩm Yến hôm nay lại yên lặng đến bất ngờ, Lạc Thư Nhan cũng còn đang lo lắng Thẩm Thanh Nhược, cô luôn líu ríu cũng không nói chuyện.

Lúc sắp tới cổng trường, cuối cùng Thẩm Yến cũng nhịn không được, khẽ cắn môi hỏi: “Mẹ mình sao thế?”

Lạc Thư Nhan còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, bất thình lình nghe thấy thế, vô thức dừng bước chân, “Mình cũng không biết.”

Cô cảm thấy mình với Thẩm Yến là bạn tốt nhất, sẽ không có bí mật.

Lần trước Thẩm Yến phát hiện ba ba cô không đúng lắm cũng nói cho cô biết đầu tiên, hiện tại cô cũng không thể giấu diếm cậu.

“Hình như cô Thẩm như khóc, mắt bị sưng, giọng cũng không đúng.” Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến, “Cô nói là đọc một quyển tiểu thuyết cảm động, lại cắt hành tây, nhưng mình lại cảm thấy không phải như thế.”

Thẩm Yến giữ im lặng, nhíu mày, hiển nhiên cũng đang tự hỏi.

Hôm qua trước khi cậu ngủ ma ma còn đang hào hứng đọc sách, sao cậu mới ngủ một giấc lại thay đổi rồi?

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì?

So với Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến hiểu rõ mẹ của mình hơn, thời điểm khó khăn nhất lúc trước, ma ma cũng cắn răng chịu đựng, ngoại trừ một lần khóc sau khi được chú Lạc cứu ra, trên cơ bản chưa thấy mẹ khóc, ma ma người cậu thấy dũng cảm kiên cường nhất.

Hiện tại nghe Lạc Thư Nhan nói có vẻ tình huống còn nghiêm trọng hơn lần kia.

Nhưng đến cuối cùng có chuyện gì, thì cậu lại không nghĩ ra.

Lạc Thư Nhan thấy Thẩm Yến như vậy, thở dài một hơi, nói khẽ: “Thẩm Yến, chúng ta giả vờ như cái gì cũng không biết đi.”

Bỗng dưng Thẩm Yến nhìn về phía cô.

“Lúc trước không phải chính cậu dạy mình à? Người lớn có lý do của mình, họ không muốn nói, chúng ta liền giả bộ như cái gì cũng không biết.” Trái lại Lạc Thư Nhan khuyên cậu, “Hôm nay mình cũng hỏi cô Thẩm rồi, nhưng cô không nói, đây chính là thái độ của cô ấy, sau đấy cô cũng không ăn sáng với bọn mình, chính là vì không muốn để cậu phát hiện, chúng ta đừng khiến người lớn khó xử, có được không?”

Thẩm Yến nói qua với cô, người lớn có cân nhắc của họ, bọn họ không muốn nói nhất định là có lý do không thể nói, làm trẻ nhỏ, vì không khiến người lớn lo lắng, liền giả bộ như cái gì cũng không biết là được.

Có lẽ như vậy chính là trợ lực lớn nhất cho họ.

Sáng sớm mùa đông, lúc nói chuyện cũng có thể hà hơi, làn da Lạc Thư Nhan như tuyết trắng, mặc áo lông thật dày, đội mũ lông màu đỏ, cái mũi bị lạnh đỏ lên, đôi
mắt to trong veo nhìn chằm chằm cậu.

Thẩm Yến cũng nhìn cô, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”



Mặc dù hai đứa bé đã quyết định rất nghiêm túc, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ nhắm mắt làm ngơ nỗi buồn của Thẩm Thanh Nhược.

Bốn giờ hơn tan học, Lạc Thư Nhan kết bạn với Thẩm Yến cùng đến chợ hoa ở hướng ngược lại khu chung cư.

Ninh thành bây giờ còn chưa có cửa hàng hoa, chỉ có một chợ hoa nhỏ, đã bán hoa cũng bán chim, nhiều người lớn tuổi thường xuyên thích đến đó đi dạo, Thẩm Thanh Nhược là một người rất yêu đời, ngày đẹp trời cũng hay đi xe đạp ra mua mấy bông hoa cắm trong nha, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, cô bận rộn nên có rất ít thời gian.

Lạc Thư Nhan nghĩ đến ý hay này, phụ nữ đều thích hoa, lúc cô Thẩm không vui thì mua cho cô ít hoa, chắc cô Thẩm sẽ vui vẻ trở lại nhỉ?

Mọi khi Thẩm Yến hay khịt mũi coi thường ý tưởng của cô, lần này lại không chọc cô, còn lấy tiền tiêu vặt hai ngày trong cặp ra đưa cho Lạc Thư Nhan, làm tài chính mua hoa.

Kể từ khi Lạc Thư Nhan biết mình là phú nhị đại, trên phương diện dùng tiền cũng không còn quá tiết kiệm như trước, nhưng cũng không vung tay quá trán. Trên tay cô cũng có tiền, nhưng bởi vì đoán không được giá cả chợ hoa, nên liền nhận tiền tiêu vặt của Thẩm Yến.

Nắm chặt mấy tệ, hai nhóc con một đường hết sức cẩn thận qua đèn xanh đèn đỏ, đi mấy phút mới đi đến được chợ hoa.

Giờ này chợ hoa cũng sắp đóng cửa, có mấy chủ cửa hàng cũng sắp đóng cửa. Khó lắm mới thấy còn một hàng, loại hoa lại không đa dạng như buổi sáng.

Ông chủ thấy vẻ ngoài hai bé con tinh xảo đáng yêu, giọng cũng ôn hòa hơn nhiều, “Bạn nhỏ, muốn mua hoa gì nha?”

Lạc Thư Nhan lắc đầu, “Cháu chưa nghĩ ra ạ.”

Ông chủ bị giọng nói chuyện của cô chọc cười, “Để tặng ai sao?”

“Vâng.” Người trả lời vấn đề là Thẩm Yến, vì tránh một hỏi một đáp không mục tiêu, lần này không đợi ông chủ tiếp tục hỏi, cậu liền bổ sung trả lời: “Đưa cho mẹ cháu.”

Trong lòng ông chủ có ý tưởng, chỉ hoa ở nơi hẻo lánh, “Đây là hoa mới nhập, người trên tỉnh tặng hoa cho mẹ đều tặng hoa cẩm chướng.”

Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến thuận theo phương hướng ông chỉ, sau đó đều rất thất vọng.

Tên hoa cẩm chướng này rất êm tai, nhưng dưới vẻ đẹp lộng lẫy của những bông hoa khác thì lại rất bình thường.

Thẩm Yến nhìn về phía Lạc Thư Nhan, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của cô.

Lạc Thư Nhan hội viên lâu năm của hội ngoại hình quả quyết lắc đầu, “Ông chủ, chúng cháu không muốn hoa cẩm chướng, có hoa nào đẹp hơn không?”

Ông chủ tiện tay chỉ, “Không có nhiều, tự mấy đứa chọn đi, sắp dọn nên bán rẻ cho mấy đứa đấy.”

Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan đi vào trong cửa hàng, tuy ông chủ nói không còn nhiều, nhưng bọn họ cũng chọn hoa mắt, chứng khó chọn lúc này cũng phát tác.

“Cậu muốn mua hoa gì?” Thẩm Yến nghiêng đầu hỏi cô.

Lạc Thư Nhan cũng đang khó khăn: “Hoa hồng rất đẹp, nhưng đều là bạn trai đưa cho bạn gái.”

Thẩm Yến ngây ngốc, lần đầu tiên cậu nghe thấy lý do này đấy, “Cậu nghe từ đâu thế?”

“Trên TV là vậy á, nam chính tặng nữ chính hoa hồng.”

Hai đứa trẻ chọn tới chọn lui, cuối cùng Lạc Thư Nhan nhìn trúng hoa hướng dương trong góc khuất, bảo ông chủ gói kỹ bằng báo, lúc Lạc Thư Nhan trả tiền, ông chủ vừa lấy tiền vừa trêu Thẩm Yến: “Cùng đi mua đồ, sao lại để bạn gái trả tiền?”

Ông chủ rất trẻ, bình thường trêu không ít nam nữ tới mua hoa, lúc này cũng theo thói quen trêu chọc.

Lạc Thư Nhan không có ý định chú ý tới loại giải trí tự cho là đúng này của người lớn.

Nào biết được Thẩm Yến luôn cao quý lãnh diễm vậy mà lại đáp: “Tiền của cháu trên tay cậu ấy.”

Cậu thực sự nói thật, hôm nay vừa tan học cậu liền đưa hết tiền của mình cho cô.

Ông chủ đang tìm tiền lẻ cho Lạc Thư Nhan, nghe vậy còn sửng sốt một lúc, sau lại cười ha hả, “Nhóc con rất có tiền đồ nha.”

Thẩm Yến tự nhận là đã giải thích hết, liền không để ý ông chủ, đi theo Lạc Thư Nhan ra khỏi chợ hoa.

Sau khi về đến nhà, cảm xúc của Thẩm Thanh Nhược đã triệt để bình ổn lại, đang bận rộn trong phòng bếp, đợi lúc cô đi ra, nhìn thấy hai đứa bé nhăn nhăn nhó nhó, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu.

Lạc Thư Nhan thấy Thẩm Thanh Nhược tới, liền đẩy Thẩm Yến một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu đưa thì cô càng vui hơn, đồ đần.”

Trước kia cô đưa cho ba ba tranh cô tự vẽ, ba ba rất vui, đến bây giờ còn giữ rất kỹ, ba ba nói qua, ba ba thích nhất chính là quà mà con gái đưa.

Thẩm Thanh Nhược nhìn thấy ánh mắt của hai đứa nhỏ, ấm giọng hỏi: “Sao vậy?”

Lúc này Thẩm Yến mới đi lên trước, đưa tay sau lưng ra, đưa cho mẹ bó hoa hướng dương kia, có chút không được tự nhiên nói: “Ma ma, tặng cho mẹ. Con với Lạc Thư Nhan mua.”

Lạc Thư Nhan không nghĩ tới Thẩm Yến đối với ma ma của mình cũng khó chịu như vậy, bình thường lúc nói chuyện với cô cũng không thấy ít từ như thế đâu, còn thường xuyên xuất khẩu thành thơ, đến thời khắc mấu chốt lại như xe tuột xích.

Cô quả quyết đi lên phía trước thay cậu nói nốt câu chưa nói xong: “Cô Thẩm, chúng cháu hi vọng cô mỗi ngày đều vui vẻ, hay nở nụ cười, vạn sự như ý!”

Thẩm Thanh Nhược sửng sốt, nhìn vẻ mặt quan tâm của hai đứa trẻ trước mặt, cô đi lên phía trước, ôm hai bé con vào lòng, nhẹ giọng cười nói: “Cảm ơn hai đứa.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cũng hi vọng mọi người mỗi ngày vui vẻ, hay nở nụ cười, vạn sự như ý ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện