Một lúc lâu sau khi Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan xuống xe, Lục Hành Sâm vẫn ngơ ngác nhìn tờ giấy kia.
Công thức tính toán trên tờ giấy rất hợp lý, phí nuôi dưỡng yêu cầu trung bình một tháng 800 tệ vượt quá dự định của anh, mặc dù anh không hiểu luật lắm nhưng có thể nhìn ra con trai anh thực sự nghiêm túc đọc sách có liên quan, bên dưới viết tổng cộng 124.800, bên cạnh còn có dấu ngoặc, trong dấu ngoặc viết “Bởi vì giá hàng hóa của mười hai năm trước rất khác so với bây giờ nên xóa đi 4.800 tệ, chỉ cần trả 120.000 tệ, sau này mỗi ba năm Thẩm Yến sẽ xem vật giá, chi phí hàng ngày rồi điều chỉnh lại phí hao tổn”, anh không nhịn được cười ra tiếng.
Đại khái là do nghĩ đến vẻ mặt con trai khi viết những thứ này, Lục Hành Sâm cảm thấy thoải mái.
Anh lại khởi động xe, lái xe tới ngân hàng gần đây.
Lúc chuyển tiền, vốn dĩ anh muốn chuyển gấp mười lần mười hai vạn, nhưng nghĩ lại, nhìn tờ giấy cuối cùng vẫn quyết định gửi 124.800 qua.
Con trai đã cực khổ nhớ lại để tính ra con số này, anh nhất định phải phối hợp.
Đối với Lục Hành Sâm mà nói, tiền chỉ là một con số, sau này tất cả mọi thứ của anh sẽ để lại cho cô với con.
Sau khi chuyển khoản xong, anh có chút lo lắng, thật ra trước đó anh đã nghĩ tận lực đền bù cho cô về vật chất, nhưng anh lại sợ cô không nhận, anh càng sợ cô tưởng cô nhận số tiền số đấy anh sẽ hết trách nhiệm, tờ giấy con trai đưa cho anh như ánh sáng xua tan phân vân lo lắng mấy ngày qua, nếu là phí nuôi dưỡng có lẽ cô sẽ không từ chối?
Đi ra khỏi ngân hàng, Lục Hành Sâm lại lái xe đến khu chung cư, anh biết nếu cô không tăng ca sẽ tan làm vào giờ này, đáng tiếc ông chủ vô lương tâm Lạc Thiên Viễn này luôn yêu cầu cô tăng ca.
Nào biết được hai chiếc xe lại chạm mặt dưới tầng.
Lạc Thiên Viễn cầm chìa khóa xe, anh về lấy huy hiệu của mình, không nghĩ tới sẽ đụng phải Lục Hành Sâm.
Kỳ thật cũng không ngạc nhiên lắm, mấy tháng này Lục Hành Sâm thường xuyên tới, nhưng cho dù là Thẩm Thanh Nhược hay Thẩm Yến cũng coi anh ta như người qua đường không thèm để ý.
Lạc Thiên Viễn không hiểu nổi.
Người này không cần làm việc hả? Nếu như anh nhớ không lầm, không phải Lục Hành Sâm là tổng giám đốc Thịnh Viễn à, vậy sao lại nhàn hạ vậy? Nhàn hạ đến mức người ta nghi ngờ lại ghen tị.
Chẳng lẽ đây chính là điểm đặc biệt của xí nghiệp gia tộc?
Lạc Thiên Viễn chỉ liếc qua chiếc Santana giống của anh, rồi nhanh chóng dời ánh mắt, hoàn toàn không có ý muốn chào hỏi với Lục Hành Sâm, trực tiếp vào chung cư.
Hai người họ đều khinh thường lẫn nhau. Đại khái là do cùng giới tính nên cho đến nay, mỗi lần Lục Hành Sâm tới đều sẽ chuẩn bị rất nhiều quà, có cho Thẩm Thanh Nhược, có cho Thẩm Yến, thậm chí mỗi lần cả Lạc Thư Nhan cũng nhận được không ít quà, duy chỉ có Lạc Thiên Viễn, ngay cả một cọng lông Lục Hành Sâm cũng không đưa.
Lạc Thiên Viễn với người nào cũng ôn hòa, luôn mang theo nụ cười, vừa nhìn thấy Lục Hành Sâm nụ cười trên mặt không tự chủ được giảm bớt, chả muốn nhìn thêm tý nào.
Công việc của Lạc Thiên Viễn rất bận, công ty anh quản lí càng lớn mạnh thì càng bận rộn, thân là người quyết định, anh không chỉ không thoải mái, ngược lại anh ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, nhưng cho dù có bận rộn nữa thì anh vẫn bớt chút thời gian cho con gái yêu, hôm nay anh về lấy huy hiệu, ngay cả cơm không kịp ăn đã phải về công ty.
Tương tự, công việc của Thẩm Thanh Nhược không hề nhàn hạ, nhất là gần đây đơn đặt hàng nước ngoài rất nhiều, mỗi người của bộ phận hải ngoại đều phải tăng ca, cô cũng không ngoại lệ, nhưng đãi ngộ công ty tốt, tiền làm thêm giờ cũng cao.
Thế là, cơm tối cũng chỉ có Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến ăn, dì còn đang dọn phòng bếp.
Lần trước, sau khi Thẩm Thanh Nhược đi Hồng Kông về liền đăng ký lớp võ thuật cho Thẩm Yến, cùng một tòa nhà với lớp vũ đạo của Lạc Thư Nhan, hiện tại Xích Thành nổi lên làn gió cho con học trung tâm, rất nhiều phụ huynh sẽ nhân lúc con chưa học cấp ba đăng ký mấy lớp, lớp võ thuật của Thẩm Yến trùng giờ với lớp của Lạc Thư Nhan, về cơ bản đều vào học, tan học cùng một lúc.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Nhược với Lạc Thiên Viễn đều rất bận, thế là Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan vẫn luôn cùng nhau tới trung tâm.
Trung tâm cách nhà không xa, đi ra ngoài có trạm xe buýt, ngồi ba trạm là đến.
Ở chung cư có học sinh khác học trung tâm nên ngày nào cũng gặp người quen.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người nghỉ ngơi trong nhà một lúc liền chuẩn bị xuất phát, nào biết được vừa xuống tầng còn chưa ra đến cửa chung cư đã đụng phải Lục Hành Sâm.
Lục Hành Sâm đã sớm nắm chuẩn thời gian của hai đứa, thấy hai đứa bé đeo cặp đi xuống lập tức đi lên nói: “Đi học à? Ngồi xe buýt chen chúc lắm, hay ba đưa hai đứa đi?”
Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến.
Mọi khi chuyện này đều do cậu quyết định. Dù sao họ Lục là ba ba cậu.
Bình thường Thẩm Yến không chú ý Lục Hành Sâm, nhưng cậu là thiếu niên lý trí, khu chung cư này có rất nhiều người tới trung tâm học, xe buýt ở Xích Thành không nhiều, đi lại chậm, lỡ một chuyến phải đợi chuyến tiếp theo mười mấy hai mươi phút, nghĩ kỹ càng, cậu không từ chối đề nghị của Lục Hành Sâm.
Cậu đến muộn cũng không sao, nhưng tính tình giáo viên vũ đạo của Lạc Thư Nhan rất kém, cho dù là ai tới muộn đều sẽ bị mắng.
Lục Hành Sâm không biết mình vui tới mức nào, mở cửa để hai đứa bé lên xe xong lại hỏi: “Cơm tối có ăn no không, có muốn uống chút gì không? Hay là ba đưa hai đứa tới McDonald hay KFC mua khoai tây chiên, hamburger với coca nhé?”
Thẩm Yến: “Không cần, làm phiền nhanh một chút, thời gian của chúng tôi đang gấp.”
Lạc Thư Nhan có chút không đành lòng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Có đôi lúc cô cảm thấy người họ Lục này vừa đáng thương lại vừa đáng hận.
Mỗi lần lúc cảm thấy chú ấy đáng thương, cô sẽ nghĩ tới cô Thẩm phải chịu khổ những năm qua, cùng với Thẩm Yến đáng thương bị người trêu ghẹo không có ba ba.
Nghĩ như vậy cô liền không cảm thấy chú ấy đáng thương.
Lục Hành Sâm không nói tiếp, anh dừng xe, đưa mắt nhìn hai đứa bé vào tòa nhà, ngồi trên xe chuẩn bị chờ hai đứa tan học.
Anh biết lớp của hai đứa phải học một tiếng rưỡi.
Lúc đầu anh định chờ hai đứa trên xe, nhưng đột nhiên liếc đến máy ảnh trên ghế lái phụ, trong lòng nảy ra ý tưởng, cầm lấy máy ảnh xuống xe.
Anh biết con trai học lớp võ thuật ở tầng hai, cầm máy ảnh lên, đứng tại cửa liền thấy con trai mặc quần áo võ thuật.
Trong hành lang ngoại trừ anh thì không có phụ huynh nào.
Lục Hành Sâm cầm máy ảnh chụp Thẩm Yến mấy tấm.
Máy ảnh anh cầm khác với các loại máy ảnh khác, tiếng lúc bấm chụp rất nhỏ.
Nhưng lúc đầu người của lớp võ thuật rất ít, Thẩm Yến liếc mắt nhìn Lục Hành Sâm đang chụp ảnh ngoài cửa sổ.
Thẩm Yến: “...”
Cậu chủ động ra hiệu với giáo viên, giáo viên tưởng cậu muốn vào phòng vệ sinh, liền gật đầu đồng ý cho cậu ra ngoài.
Lúc Thẩm Yến đi ra, Lục Hành Sâm đang cúi đầu suy nghĩ nhìn cuộn phim.
Thẩm Yến ho nhẹ một tiếng.
Lục Hành Sâm nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi: “Lớp tan sớm vậy?”
Sắc mặt Thẩm Yến bất lực: “Tôi đang đi học, chú đừng đứng đây, cũng không được chụp ảnh, sẽ ảnh hưởng đến những bạn khác.”
Lục Hành Sâm xấu hổ nhưng vẫn cầm máy ảnh đi.
Lúc anh rời đi bóng lưng đìu hiu, Thẩm Yến không có cảm giác gì trực tiếp quay người đi vào phòng học.
Mặc dù trên huyết thống là hai cha con, nhưng dù sao chưa từng thực sự ở chung, lại vắng mặt nhiều năm như vậy, rất khó để Thẩm Yến coi Lục Hành Sâm là ba ba, mà bản thân cậu lại không có tình cách hướng ngoại, bình thường cũng không quá gần gũi với ma ma, chớ nói chi là với một ba ba chưa hề chung đụng.
Có thể lễ phép đến mức này, đã là Thẩm Yến có giáo dục rồi.
Lục Hành Sâm đi vào thang máy, còn nhớ lời con trai nói nên không chú thang máy đang đi lên, mà không phải đi xuống, chờ lúc cửa thang máy mở, anh mới phát hiện mình tới tầng abốn.
Tầng hai chủ yếu là lớp võ thuật còn có lớp Taekwondo.
Tầng ba bây giờ chưa mở cho người ngoài vào, tầng bốn đều là lớp vũ đạo.
Ôm ý nghĩ “đến cũng đã đến”, Lục Hành Sâm đi tới bên ngoài lớp học của Lạc Thư Nhan.
Trong phòng học có mấy bé gái đang nhảy theo giáo viên.
Lục Hành Sâm đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn Lạc Thư Nhan, tâm trạng có chút phức tạp.
Mặc dù ở Hồng Kông náo loạn ra một trò hề, nhưng ban đầu anh thật sự coi Thư Nhan là con gái mình, khi đó anh mừng rỡ như điên, cũng lo được lo mất, thấy con bé đáng yêu như vậy thích cười như thế, trong lòng anh cũng rất vui mừng, lúc ấy rất quý Thư Nhan, hiện tại mặc dù anh biết con bé không phải con gái mình nhưng mỗi lần mua quà, anh cũng không quên chuẩn bị thêm mấy phần cho con bé.
Anh cầm lấy máy ảnh chụp Lạc Thư Nhan thêm mấy bức.
Giáo viên vũ đạo Lạc Thư Nhan rất nghiêm khắc, đang quan sát các học sinh luyện tập một bài múa mới học, đột nhiên phát hiện một người đàn ông đứng bên ngoài còn cầm máy ảnh chụp ảnh, cô lập tức cảnh giác, lớp cô chỉ có mấy hạt giống tốt, phụ huynh của mấy học sinh này cô đã từng gặp, nhưng người bên ngoài rất lạ hơn nữa anh ta cầm máy ảnh làm gì?
Bình thường giáo viên vũ đạo cũng nghe không ít chuyện không hay.
Biết xã hội này cũng không bình yên như thế, bọn buôn người càn rỡ, trên trấn của có còn có mấy cô gái trẻ bị lừa bán, không chỉ như vậy còn có mấy người sẽ để mắt tới trẻ con. Tóm lại, mặt tối của thế giới là thứ mà người bình thường không tưởng tượng nổi.
Cô là giáo viên của những bé gái này, nên đương nhiên khi không có phụ huynh ở cô phải bảo vệ chúng thật tốt.
Nghĩ tới đây, cô đi đến cửa phòng học, nghiêm nghị quát lớn: “Anh là phụ huynh học sinh nào? Sao tôi chưa bao giờ thấy anh?”
Từ lúc Lục Hành Sâm chào đời đến giờ lần đầu tiên bị người khác khiển trách.
Anh nhíu mày.
Giáo viên vũ đạo càng cảm thấy biểu cảm anh kỳ lạ, không phải phụ huynh của học sinh nào, vậy anh ta đến đây làm gì, lại còn cầm máy ảnh đến chụp, càng nhìn càng không giống người tốt!
Cô lấy hết can đảm, đi đến trước mặt Lục Hành Sâm, cách mấy bước đề phòng nhìn về phía anh: “Cuối cùng anh là phụ huynh của học sinh nào?”
Vấn đề này khiến Lục Hành Sâm gặp khó khăn. Anh không thể mặt dày đến mức nói là phụ huynh của Lạc Thư Nhan...
Dù sao nghiêm túc mà nói, anh không có quan hệ gì với con bé.
Giáo viên vũ đạo thấy anh không nói lời nào, trong lòng nghi ngờ hơn, bắt đầu nghĩ cách báo cảnh sát.
Lúc này, Lạc Thư Nhan rất bất lực, im lặng đi ra, cô đứng ở cửa, dơ tay: “Cô ơi, đây là chú của con.”
Cô đang nhảy rất tốt, nghe thấy tiếng động mới phát hiện người họ Lục kia lại đứng ở cửa lớp!
Anh vẫn cầm máy ảnh đang quay, bị cô giáo chất vấn cũng không lên tiếng, cứ tiếp tục như thế sẽ bị đưa vào đồn cảnh sát như biến thái mất.
Lạc Thư Nhan bất đắc dĩ nghĩ:... Ai bảo đây là ba ba có quan hệ máu mủ của Thẩm Yến chứ, ai bảo bắt người tay ngắn, bây giờ cô còn đang đeo đồng hộ người ta tặng đấy.
Lục Hành Sâm vừa nghe thấy Lạc Thư Nhan khẳng định thân phận của mình.
Anh lập tức trở nên cứng rắn: “Tôi là chú của Lạc Thư Nhan, tôi vừa đưa con bé đến lớp.”
Lạc Thư Nhan: “...”
Giáo viên vũ đạo vẫn không yên lòng, thật sự hành vi cử chỉ của Lục Hành Sâm quá kỳ quái, cô nhìn chằm chằm anh một chút, quay người đi vào phòng học, lấy điện thoại di động trong túi ra, nghĩ tới nghĩa vụ của giáo viên, vẫn quyết định gọi điện cho ba ba Lạc Thư Nhan, hỏi thăm chút.
Lạc Thiên Viễn ở đầu kia nhận điện thoại rất nhanh.
Giáo viên vũ đạo kể lại sơ lược sự tình với Lạc Thiên Viễn, nhấn mạnh mặc dù Lạc Thư Nhan nói là chú, nhưng hành vi quái dị...
Lạc Thiên Viễn nghe cô giáo vũ đạo nói xong, liền biết là tên Lục Hành Sâm ăn no rửng mỡ kia.
Anh bóp sống mũi, bất lực nói: “Cô Lương, xin lỗi, làm ảnh hưởng đến giờ học của cô, thật ra Thư Nhan...” Anh dừng một chút, không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không nói: “Là chú của Thư Nhan, anh ta không có việc việc làm, thích chụp ảnh nên đi đâu cũng cầm máy ảnh, cô không cần để ý cũng không cần lo lắng.”
Giáo viên vũ đạo: “...?”
Cô càng lo hơn!
–
Bởi vì trước bị con trai sau bị giáo viên vũ đạo đuổi đi, Lục Hành Sâm không vui vẻ gì, thành thành thật thật lên xe chờ hai đứa bé tan học.
Sau khi Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến tan học về đều mệt đến không muốn nói.
Trước đó trải qua nhạc đệm như thế, cho dù Lục Hành Sâm hiện tại đã quyết định không cần cái gọi là mặt mũi với tôn nghiêm, nhưng trong lòng vẫn bực bội khó chịu, không có tâm trạng tìm chủ đề,
trên đường đi lại yên tĩnh lạ thường, xe buýt có ba điểm dừng nên tốc độ xe con nhanh hơn, chỉ là lúc Lục Hành Sâm dừng xe xong, liền thấy Thẩm Thanh Nhược đi về phía bên này.
Anh vô thức đưa tay nhìn thời gian, đã hơn tám giờ.
Mặc dù biết cô thích công việc bận rộn hiện tại, nhưng nghĩ tới cô bây giờ mới tan làm, anh lại muốn mắng Lạc Thiên Viễn là đồ bóc lột.
Chẳng qua anh vẫn nhớ kỹ thân phận của mình, đợi khi cô đi đến trước mặt, anh chỉ cười hỏi: “Mới tan làm?”
Thẩm Thanh Nhược bây giờ không bất ngờ lắm trước sự xuất hiện của Lục Hành Sâm, chính cô cũng không ngăn anh đến gần con trai.
Đối với Lục Hành Sâm, hiện tại cô chỉ coi anh như chồng trước.
Đã sắp bốn mươi tuổi rồi cái gọi là yêu hận chỉ khiến lòng người thêm mệt mỏi, rất nhiều chuyện không phải không ngại, mà quên đi lười suy nghĩ, cô muốn buông tha cho mình, trạng thái bình yên này khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
“Ừm.” Thẩm Thanh Nhược bỏ phần bánh mì chưa ăn hết vào túi.
Rất kho để Lục Hành Sâm không chú ý tới động tác nhỏ này của cô, không kìm được lại hỏi: “Cơm tối em chỉ ăn bánh mì thôi à?”
Thẩm Thanh Nhược sững sờ, “Thế này tiện hơn.”
Phòng trà của công ty có chuẩn bị cho nhân viên cháo Bát Bảo, đồ ăn nhanh như mì tôm, tăng ca càng có bữa ăn bổ sung, nhưng buổi tối cô không ăn nhiều, có đôi khi tan làm về cũng không có sức với tâm trạng xuống bếp nấu cơm, cuối cùng mua bánh mì trong cửa hàng đối phó cho qua.
Lục Hành Sâm nén lại câu “Anh đưa em đi ăn cơm” đang muốn thốt ra.
Kìm nén đến khó chịu.
Thẩm Thanh Nhược lại không nhìn anh, mà mang theo khuôn mặt mệt mỏi đi đến cầu thang chung cư với Lạc Thư Nhan cả Thẩm Yến.
Dưới ánh trăng, bóng dáng Lục Hành Sâm cô đơn.
Anh đứng tại chỗ một lúc, quả quyết lái xe lái đến quán gần chung cư mua đồ ăn, đều là món cô đã từng thích ăn.
Nào biết được lúc về lại đúng phải Lạc Thiên Viễn dưới tầng.
Lạc Thiên Viễn vừa tan làm, cận kề cuối tháng, bận rộn với việc ra mắt phim mới được đầu tư và ra mắt phong cách mới của quý mới, gần đây anh đặc biệt bận bịu, có đôi khi bận đến mức thời gian uống nước cũng không có. Cùng là ông chủ, lúc này nhìn thấy Lục Hành Sâm nhàn nhã thảnh thơi theo đuổi người phụ nữ mình thích, anh thở dài ngao ngán.
Hai người cùng lên tầng.
Lục Hành Sâm cầm túi đồ ăn đã đóng gói, nhìn Lạc Thiên Viễn, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Lạc, vì lợi ích đãi ngộ của nhân viên quý công ty nên xây một căng tin mới đúng, có nhân viên mỗi ngày tăng ca đến rất muộn ngay cả ăn cơm tối cũng thành vấn đề. Anh Lạc cả ngày thu đấu vàng, tài đại khí thô, ở phương diện này không nên keo kiệt thế chứ.”
Lạc Thiên Viễn dừng bước chân lên tầng, anh nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, ngữ khí lạnh nhạt: “Anh đưa tiền?”
Lục Hành Sâm: “...”
Anh nhẫn nhịn gật đầu: “Có thể.”
Không biết Lạc Thiên Viễn cảm khái hay mỉa mai, “Luận tài đại khí thô
, đương nhiên kém Thịnh Viễn. Chỉ là tôi nghĩ, đối với nhân viên cơm nước xong xuôi cũng thành vấn đề mà nói, cô ấy càng muốn lấy một phần ăn bổ sung hơn là đến căng tin ăn.” (Giàu có hào sảng)
Lục Hành Sâm tức giận, “Buổi tối cô ấy chỉ ăn bánh mì.”
Lạc Thiên Viễn: “Phụ phí bữa ăn tăng ca là mười tệ, một cái bánh mì ba tệ.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén, “Tổng giám đốc Lục, không phải ai cũng giống anh không để bảy tệ vào mắt. Nhân viên tăng ca trong công ty rất để ý bảy tệ này.”
Lục Hành Sâm sửng sốt.
Nhưng Lạc Thiên Viễn không nói tiếp bước nhanh lên tầng bỏ lại anh phía sau.
Biểu cảm Lục Hành Sâm không rõ, cũng không biết đứng bao lâu đèn trong cầu thang tắt ngấm.
Anh lên tầng, đặt đồ ăn đã mua trước cửa rồi gõ cửa, nghe thấy tiếng bước chân trong phòng mới quay người, bóng người trốn trong bóng tối chậm rãi xuống lầu.
Thẩm Yến đi tắm, Thẩm Thanh Nhược đến mở cửa, nhìn thấy đồ đặt trước cửa, cô ngồi xổm xuống nhìn, là đồ ăn được đóng gói kỹ, sờ thử vẫn còn nóng hổi, cô nghĩ đến lúc tan làm về đụng phải Lục Hành Sâm dưới tầng, liền đoán được đây là do anh mua, cô thử quan sát nhưng hành lang không có ai.
Cầm thức ăn vào phòng cô mới phát hiện, anh mua hai món mặn một món chay một bát canh.
Giấy ghi chú bên trên hộp đóng gói có một hàng chữ quen thuộc ——
【 ăn ngon nhé. 】
–
Mấy ngày sau, lúc Thẩm Thanh Nhược đến ngân hàng làm việc tiện đường lấy tiền, mới phát hiện tài khoản của mình lại nhiều hơn mười hai vạn!
Cô còn tưởng có chuyện gì, bảo nhân viên đánh ra tài khoản chuyển tiền gần đây, lúc nhìn thấy mười hai vạn này là từ tài khoản của Lục Hành Sâm, cô nghi ngờ không thôi.
Khi mới gặp lại, anh biết cô với Tiểu Yến vẫn còn sống cũng chưa từng đưa chi phiếu hay chuyển khoản gì, vậy sao hai ngày trước anh lại chuyển tiền cho cô?
Cô cầm biên lai nhận tiền của ngân hàng về nhà, lúc cô đang bối rối ngồi trên ghế sô pha, vừa hay Thẩm Yến tan học về.
Thẩm Yến thấy mẹ đang xem biên lại nhận tiền của ngân hàng, cậu muốn xem thử Lục Hành Sâm có chuyển khoản tới không, liền thuận miệng hỏi: “Mẹ, mẹ có nhận được mười hai vạn tệ không?”
“Con biết?” Thẩm Thanh Nhược nghi ngờ hơn, đương nhiên trong lòng cũng có một loại dự cảm không tốt, “Không phải mười hai vạn, mà là 124.800, Tiểu Yến, có phải con biết gì đấy không?”
Thẩm Yến bình tĩnh gật đầu: “Vâng, là con bảo ông ấy chuyển cho mẹ, phí nuôi dưỡng từ lúc con sinh ra tới khi con mười ba tuổi.”
Thẩm Thanh Nhược: “...?”
Cô hiểu từng chữ nhưng ghép lại thì cô lại không hiểu?
Phí nuôi dưỡng??
Thẩm Yến đứng trước bàn uống nước, “Mẹ, con chỉ muốn cuộc sống của mẹ trôi qua dễ dàng hơn chút.”
Câu nói này dễ dàng liền khơi gợi lên Thẩm Thanh Nhược nước mắt điểm.
Nhắc tới mấy năm nay không khổ cực là nói dối, nhưng dù có khó khăn cô chưa từng hối hận khi sinh thằng bé ra.
Hiện tại nghe thấy con trai nói như vậy cô ngoại trừ vui mừng, cũng có hổ thẹn.
Rõ ràng cô đã không cho thằng bé một cuộc sống tốt.
“Con cũng không phải trách nhiệm của một mình mẹ.”
Lúc còn cậu rất nhỏ đã thường xuyên nghe thấy mấy câu như vậy, trên đời chỉ có ma ma tốt, ma ma là vĩ đại nhất, con là tất cả của mẹ, mẹ có thể vì con mình hi sinh hết thảy...
Nhưng kỳ thật cậu không nghĩ như thế, không cần ma ma phải vĩ đại, chỉ cần vui vẻ là được.
Cho nên, cậu mới chủ động tìm người kia đòi phí nuôi dưỡng, 124.800 đối với người khác mà nói có lẽ không nhiều, nhưng nó có thể giúp mẹ cậu thoải mái hơn là đủ rồi.
Về phần người kia có bớt đi tý áy náy nào không thì chẳng liên quan tới cậu, đúng không?
–
Buổi tối Thẩm Yến không ngủ được, đi ra ban công, ban công nhỏ của phòng cậu sát với ban công nhỏ của Lạc Thư Nhan, chỉ cách một khoảng không đến 10cm.
Cậu cầm hộp bút gõ lên tường mấy cái.
Mấy phút sau, Lạc Thư Nhan mặc áo ngủ nhung màu hồng mềm mại ngáp dài đira, cô cũng đứng ở ban công mặt mũi phờ phạc có nhìn cậu: “Gì thế?”
Thẩm Yến chỉ trời đêm, nói: “Ngắm sao.”
Lạc Thư Nhan rùng mình một cái, “Lạnh thế này thì ngắm sao gì?”
Không biết là ai cao quý lãnh diễm, mùa hè lúc cô kéo cậu đi ngắm sao, tìm Bắc Đẩu Thất Tinh*, cậu còn nói ngây thơ, thêd mà bây giờ cậu lại kéo cô đi ngắm sao, trưởng thành thật đấy.
Lạc Thư Nhan mở hình thức châm chọc: “Cũng không biết ai nói ngắm sao ngây thơ cơ?”
Thẩm Yến mặt không đổi sắc nhìn cô, lại cam chịu ngồi xổm xuống, lấy quà đã chuẩn bị xong đưa cho cô, cô chỉ cần đưa tay ra là có thể lấy.
“Cái gì thế?”
“Cậu tự xem đi.”
Lạc Thư Nhan mở hộp giấy nhỏ, phát hiện bên trong là một hộp nhạc nhỏ.
Cô càng kinh ngạc hơn: “Sinh nhật của mình qua nửa năm rồi đấy.”
Thẩm Yến không nói chuyện.
Lạc Thư Nhan nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị bình sao kia chi phối, không chắc chắn hỏi: “Cái này chắc không phải bạn nữ nào đấy tặng cậu xong cậu đưa lại cho mình chứ?”
Thẩm Yến tức chết, vươn tay, “Trả lại cho mình.”
Lạc Thư Nhan thấy phản ứng của cậu như vậy, ôm hộp nhạc càng chặt hơn, “Không phải không muốn chỉ là mình muốn hỏi hôm nay là ngày gì, nếu là ngày lễ gì đấy, cậu tặng mình quà mà mình không tặng thì thôi không tốt lắm.”
Thẩm Yến cười nhạo, “Cậu còn biết ngại à?”
Lạc Thư Nhan làm biểu cảm độc với cậu, cảnh cáo cậu không được phép giở trò mờ ám.
Yên lặng một lúc, Thẩm Yến mới nói: “Không phải ngày lễ gì, chỉ biết là nhớ ra lúc năm tuổi không cẩn thận làm vỡ hộp nhạc của cậu, bồi thường cho cậu.”
Lạc Thư Nhan kinh ngạc, “Không thể nào? Cậu nghiêm túc?”
Cô sắp quên chuyện này rồi thế mà cậu vẫn còn nhớ?
Thẩm Yến ừ một tiếng: “Bồi thường cho cậu, ngươi mở ra xem đi.”
Lúc này Lạc Thư Nhan mới cẩn thận mở hộp nhạc.
Hộp nhạc của năm này hầu như toàn gửi Alice. Hộp này ko hình tinh xảo hơn mấy hộp từng thấy ngoài cửa hàng nhưng hình như vẫn là gửi Alice mà?
Một loạt giai điệu quen thuộc vang lên, Lạc Thư Nhan có chút sợ run, lại là Canon.
Cô nhìn cậu, “Hộp nhạc bây giờ đổi nhạc rồi à”
Khóe môi Thẩm Yến nhếch lên, “Ai biết, mình mua bừa một cái.”
Cậu chắc chắn sẽ không nói cho cô biết, cậu phải chạy vào rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm mới có thể tìm được một cái như này.
Vì sao lại không cho Lạc Thư Nhan biết á?
Thẩm Yến mười hai tuổi cũng không biết.
*Nhóm sao Bắc Đẩu hay tên tiếng Trung Quốc đầy đủ Bắc Đẩu thất tinh (北斗七星) là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy một số nước gọi nó là Nhóm sao Bắc Đẩu. Nhóm sao Bắc Đẩu và Sao Bắc cực là hai khái niệm khác nhau: “Sao Bắc Đẩu” là cách gọi dân gian, nói về một nhóm sao bao gồm nhiều ngôi sao, trong khi sao Bắc Cực nói đến một ngôi sao.