Chờ đến lúc Thẩm Yến đi theo cảnh sát đến đồn công an ghi xong lời khai về đến nhà, mặt trời đã lên rất cao, Thẩm Thanh Nhược xin nghỉ cho Thẩm Yến, Lạc Thiên Viễn cũng xin nghỉ cho Lạc Thư Nhan. Suốt cả đêm Lạc Thư Nhan không ngủ, mắt cũng không dám chớp, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cô vội vàng chạy tới mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Yến, nước mắt tràn mi mà ra, làm sao cũng ngăn không được. Nghĩ đến Thẩm Yến phải chịu khổ, còn có cậu phải lo lắng hãi hùng suốt cả đêm, cô rất tự trách.
Hận mình tại sao lại uống cốc trà sữa kia, cũng hận chính mình vì sao lại không nhớ ra sớm hơn khiến Thẩm Yến phải gánh chịu tai bay vạ gió này thay cô.
Lạc Thư Nhan không hề nghĩ ngợi liền tiến lên ôm Thẩm Yến.
Mặc dù hai người từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, đã quen như cháo, nhưng ôm kiểu này lại ít càng thêm ít, chí ít có lẽ trong trí nhớ Lạc Thư Nhan không có.
Cô ôm Thẩm Yến, dù trên người cậu có mùi khó ngửi, cô cũng cảm thấy an tâm.
Năm nay bọn họ phải thi cấp ba, cũng đều là người đã mười mấy tuổi, Thẩm Yến quan trọng như người thân của cô. Cậu tham gia vào mỗi khoảng khắc quan trọng trong cuộc đời cô, cô không thể tưởng tượng nổi nếu lỡ một ngày sẽ mất đi cậu. Trong tưởng tượng của cô, nếu như cô có thể bình an sống tiếp, cô sẽ cùng Thẩm Yến cùng tiến lên cấp ba thi đại học, bọn họ sẽ cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Thẩm Yến ngơ ngẩn.
Cậu nghĩ tới Lạc Thư Nhan sẽ khóc sướt mướt, có lẽ cả đêm sẽ không ngủ, cho nên cậu cố gắng nhanh chóng trở về, lúc ghi lời khai cũng không dám chậm trễ. Vốn tưởng nhất định mắt của Lạc Thư Nhan sẽ sưng đỏ, nào ngờ đâu, vậy mà cô lại tới ôm mình.
Cậu cảm thấy bờ vai còn đang ướt.
Mùa nóng bức, trong lòng bàn tay cậu dinh dính đầy mồ hôi, cậu chần chờ một chút, giơ tay lên vỗ vỗ vai cô, một đêm không ngủ, cậu cũng rất mệt mỏi:.”Mình không sao rồi.”
Thẩm Thanh Nhược quay đầu qua không nhìn tiếp, lấy tay che miệng, cuối cùng đêm nay cũng trôi qua.
Lạc Thiên Viễn thì nhìn chằm chằm bóng lưng con gái, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác bất lực.
Thật ra anh cũng không hiểu rốt cuộc Vi Tuấn đang nghĩ gì, nhưng rất hiển nhiên, đây là biến cố cố ý nhắm vào anh.
Hình như tất cả đều rõ ràng, hình như tất cả đều bình tĩnh lại, nhưng anh luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Thậm chí anh còn đang nghĩ, nếu như Vi Tuấn không bắt cóc Thẩm Yến, nếu như bắt cóc Thư Nhan, đến lúc đấy kết cục sẽ là gì đây?
Vốn dĩ Lạc Thiên Viễn muốn hỏi một chút chi tiết, nhưng nhớ đến con gái cả đêm qua không ngủ, mà mấy chuyện này vẫn chưa giải quyết xong nên đành phải đè lại suy đoán kinh tâm động phách kia xuống đáy lòng, chuẩn bị tìm lúc thích hợp rồi mới hỏi.
Giữa trưa, hai đứa bé đều đã đi ngủ.
Thẩm Thanh Nhược ngồi trông ở cửa phòng Thẩm Yến.
Lúc Lạc Thiên Viễn ở trong nhà, Lục Hành Sâm đến đây.
Vi Tuấn với Tống Triều Dương ở đồn công an đều cố gắng giải vây cho mình, Tống Triều Dương còn tốt, đã bị dọa đến mức nói ra toàn bộ sự thật, nhìn ra được hắn ta cũng rất lo lắng. Trái lại là Vi Tuấn, vẫn luôn là bộ dạng bình tĩnh ung dung, lúc khai anh ta chỉ nói không thích Lạc Thiên Viễn, lại là bạn tốt của Tô Tuyết, muốn vì xả hận thay Tô Tuyết, cũng không muốn bắt cóc tống tiền mà chỉ muốn đe dọa Lạc Thiên Viễn, cho anh một bài học thôi, từ đầu tới đuôi anh ta không hề muốn tiền càng không muốn hại mạng.
Lúc Lục Hành Sâm nghe thấy lời ấy của anh ta, chỉ hận không thể xông lên đập chết Vi Tuấn.
Giờ phút này nhớ lại, giọng Lục Hành Sâm vẫn âm trầm: “Làm sao bây giờ, vụ án này rõ ràng họ Tống kia chỉ là con rối, hắn ta có tội không trốn thoát được, nhưng kẻ thật sự cầm đầu là Vi Tuấn, vừa rồi luật sư với cảnh sát đều nói với tôi, không tạo tổn hại nào đáng kể, không có gọi điện thoại đòi tiền chuộc, vụ án này không thể định nghĩa là bắt cóc tống tiền. Lại thêm họ Tống chủ động tự thú, mà Vi Tuấn cũng mãi không ra mặt, gần như không có khả năng khiến anh ta phải trả giá đắt, chẳng lẽ cứ để như vậy?”
Lạc Thiên Viễn ngồi trên ghế sa lon, anh lắc đầu, lúc ở đồn công an Vi Tuấn bình tĩnh nói những lời kia, đủ để khiến người khác tức giận đến mức hận không thể giết anh ta. Nhưng càng đến lúc này, Lạc Thiên Viễn lại càng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cho nên anh đè lại sự chán ghét tức giận với Vi Tuấn xuống: “Tổng giám đốc Lục, anh không cảm thấy có gì đấy rất kỳ quái à?”
Lục Hành Sâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh.
“Trước hết, chúng ta phân tích động cơ gây án của anh ta. Anh ta nói không thích tôi, là bạn tốt của Tô Tuyết nên muốn xả giận thay Tô Tuyết.” Lạc Thiên Viễn nhíu chặt lông mày: “Thứ nhất, theo tôi được biết, Tô Tuyết không quen anh ta, Tô Tuyết chỉ biết anh ta là bạn học chung thời đại học của tôi, thỉnh thoảng sẽ đến Xích Thành công tác, cho nên từng nhờ anh ta đưa đồ hộ,ngoài ra, bọn họ chưa từng có quen biết sâu hơn. Thứ hai, anh ta muốn trả thù tôi thì tại sao lại bắt cóc Tiểu Yến?”
Giọng Lục Hành Sâm không phải tốt lắm: “Sao chúng ta biết được tên điên như hắn ta đang nghĩ gì.”
“Được, những vấn đề này có thể từ từ suy nghĩ, nhưng anh thử nghĩ đến vai trò của anh ta trong vụ án này đi, thậm chí sau khi bị bắt còn bình tĩnh như vậy... Nếu như anh ta giống Tống Triều Dương thì không có gì kỳ quái. Từ đầu, ngoại trừ gọi điện ra thì anh ta không hề liên hệ gì với Tống Triều Dương, vậy làm sao anh ta biết giữa Tống Triều Dương với tôi có ân oán. Nhất định đã từng điều tra, hơn nữa còn cho người theo dõi tôi, mặc dù anh ta có thể gây ra sóng gió dưới tình huống này, ngoại trừ việc gây bất lợi cho tôi ra, tôi tin tâm tư anh ta cũng cực kỳ kín đáo. Tiếp tục trở lại vấn đề kia, anh ta với Tô Tuyết nhiều nhất cũng cũng chỉ là bạn bè bình thường, đây là hành động lỗ mãng, dưới loại xúc động đấy mà anh ta còn có thể nhẫn nhịn mấy tháng liền...”
Bỗng nhiên Lạc Thiên Viễn nhìn về phía Lục Hành Sâm: “Anh nói xem, liệu đây có phải lần đầu tiên anh ta làm chuyện này không.”
Lục Hành Sâm kinh ngạc: “Cái gì?”
“Tôi nhớ có điểm không được bình thường.” Lạc Thiên Viễn nói: “Tống Triều Dương là người mới, điểm này không sai. Nhưng biểu hiện của Vi Tuấn lại không hề giống một người mới chỉ muốn dạy cho tôi một bài học, có lẽ anh ta không phải lần đầu tiên.”
Bốc đồng mà tâm tư lại kín đáo, còn có thể kiên nhẫn như thế, riêng hai chuyện này đã rất mâu thuẫn.
Lạc Thiên Viễn đã từng gặp phải loại người thực sự bốc đồng.
Nghi ra là làm chứ không hề có kế hoạch hay phương pháp gì.
Tống Triều Dương biết tự thú
sẽ giảm bớt chịu tội, lúc đối mặt với cảnh sát vẫn sợ hãi đến không biết làm sao. Trái lại là Vi Tuấn, hình như đã sớm biết hành động của anh ta không phải nhận hình phạt quá nghiêm trọng, cho nên anh ta mới có thể bình tĩnh ung dung đối phó với cảnh sát.
Lạc Thiên Viễn cùng Lục Hành Sâm đã thương lượng xong, Lục Hành Sâm đối phó với Vi Tuấn ngoài sáng, đóng vai một người bố tức giận khi con mình bị bắt cóc. Lạc Thiên Viễn âm thầm đối phó, dù sao anh với Vi Tuấn cũng là bạn học thời đại học, nói không chừng tìm hiểu kỹ nguồn gốc sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
–
Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan đều ngủ đến chạng vạng tối mới tỉnh lại.
Thẩm Thanh Nhược vẫn còn chưa tỉnh hồn, đương nhiên không rảnh mua thức ăn nấu cơm, Lạc Thiên Viễn cũng biết tất cả mọi người đều không thấy ngon miệng nên chỉ bảo nhà hàng đưa mấy món tới, lúc ăn cơm cực kỳ yên tĩnh. Thỉnh thoảng Thẩm Thanh Nhược cùng Lục Hành Sâm lại nhìn về phía Thẩm Yến, xảy ra chuyện như vậy, truy cứu nguyên nhân cũng bởi vì Vi Tuấn muốn trả thù Lạc Thiên Viễn.
Bữa cơm này, ngoại trừ Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan ăn rất ngon lành ra, thì người lớn gần như không ăn được mấy.
Cho dù bây giờ trong lòng mấy phụ huynh đang suy nghĩ gì, nhưng ít ra hiện tại cùng có chung mục đích là khiến kẻ cầm đầu phải trả giá đắt.
Thẩm Thanh Nhược đi dọn dẹp rác rưởi, trong khoảng thời gian này cô không định để thằng bé hành động một mình, loại chuyện như đổ rác này cũng không dám cho thằng bé làm. Lục Hành Sâm thì đi theo Lạc Thiên Viễn đến phòng sách thảo luận, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến thì ngồi trong phòng khách.
Thẩm Yến cũng nghe nói do Lạc Thư Nhan bảo chú Lạc đi tìm bãi đậu xe dưới đất bị bỏ hoang, cho nên mới tìm thấy cậu nhanh như vậy, cậu đã sớm nghi ngờ, lúc này bên cạnh cũng không có người khác, cậu hỏi: “Sao cậu biết phải tìm bãi đậu xe dưới đất bị bỏ hoang?”
Lạc Thư Nhan sững sờ.
Cô biết bản thân không xuyên không, chẳng qua ấn tượng trước khi chết cũng không sâu lắm, ở trong mơ, cô chỉ như đang lướt qua ký ức.
Có lẽ cuối cùng cô vẫn bị Vi Tuấn bắt lại, có lẽ trên đường cô chạy trốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới không biết.
Có khả năng do không có đoạn trí nhớ kia nên bây giờ nhớ lại giấc mơ về bãi đậu xe dưới lòng đất bị bỏ hoang kia, cũng không khiến cô quá sợ hãi.
Nguyên nhân căn bản là cô đã biết vì sao mình sợ.
“Mình mơ thấy.” Lạc Thư Nhan nói: “Một giấc mơ cực kỳ chân thực.”
Thẩm Yến ừ một tiếng, cậu rất muốn đuổi theo hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy biểu cảm ngượng nghịu của Lạc Thư Nhan trong nháy mắt đó, không biết sao cậu lại không muốn hỏi tiếp, chỉ là hời hợt nói: “Là cậu đã cứu mình một mạng.”
Lạc Thư Nhan cười, vừa cười vừa muốn khóc, mắt của cô đã sưng lên, từ mắt hai mí đã sưng thành mắt một mí.
Cô thì thầm trong lòng nói, là cậu đã cứu mình một mạng mới đúng.
Cô không biết đã xảy ra biến cố gì, lại khiến vụ án bắt cóc vốn dĩ nhằm vào cô lại đổi thành Thẩm Yến, Thẩm Yến chịu thay cô.
Thẩm Yến cúi đầu gãi ngứa.
Đang mùa hè nên bãi đậu xe dưới đất bỏ hoang cực kỳ nhiều muỗi, mà người cậu lại rất hút muỗi cho nên hiện tại trên tay với chân đầy nốt muỗi đốt.
Lạc Thư Nhan thấy cậu gãi, vội vàng mở ngăn kéo bàn trà ra, tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy thuốc ngứa ba ba mua cho cô.
Trước đó cô cho Thẩm Yến, Thẩm Yến còn không muốn.
“Tới đây.”
Thẩm Yến ngoan ngoãn duỗi cánh tay ra, mặc dù cậu gầy, nhưng bởi vì biết võ, nên dù gầy gò nhưng lại có lực.
Lạc Thư Nhan cúi đầu cẩn thận giúp cậu bôi thuốc ngứa, thỉnh thoảng cúi đầu thổi thổi, không biết nhớ tới cái gì, cô nở nụ cười, kéo cánh tay cậu qua, cô duỗi tay ra, dùng móng tay không dài lắm bôi một ít thuốc ngứa, khẽ bấm nhẹ lên nốt muỗi đốt trên cánh tay cậu, nhấn ra hai vết, một cái nằm ngang, một cái dựng thẳng.
“Khi còn bé mình thường xuyên làm như vậy, bà nội mình bảo sẽ bớt ngứa, cậu thử xem, đây có phải cây thánh giá không?”
Thẩm Yến cúi đầu nhìn.
Lạc Thư Nhan nhẹ nhàng nói: “Trước kia mình từng thấy rồi, trong nhà thờ đều có cây thánh giá, có lẽ mang ý tin vào thượng đế nhỉ? Bà nội mình tin Bồ Tát, lúc trước còn thường xuyên thờ cúng, nói Bồ Tát sẽ phù hộ mình, phần bảo vệ này mình chia cho cậu một nửa, còn cho cậu thêm một cây thánh giá, Bồ Tát với Thượng Đế sẽ cùng bảo vệ cậu. Hy vọng sau này cậu sẽ không bị bệnh, không gặp tai hoạ, mãi mãi vui vẻ.”
Cô rất ít khi làm như vậy trước mặt Thẩm Yến.
Đêm qua cô vẫn luôn nghĩ, nếu Thẩm Yến xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Nếu nhất định phải có người nào đấy xảy ra chuyện, nhất định phải có một kiếp như vậy, cô hi vọng người xảy ra chuyện kia vẫn là cô.
Cô hy vọng người bên cạnh cô sống thật tốt, không muốn ai bị thương.
Từ lúc mọi chuyện xảy ra tới bây giờ, cô không dám đi hỏi Thẩm Yến gặp phải chuyện gì, cũng không dám đi hỏi thăm chuyện đã xảy ra, người khác cũng không biết, thế nhưng cô biết, lúc đầu cậu có thể tan học rồi về nhà bình yên, ngày thứ hai lại đi học.
Thẩm Yến nghe lời này, chỉ cười cười, kéo cánh tay cô qua, hơi dùng sức, bấm ra một cây thánh giá trên tay cô.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Được rồi, cậu cũng có cây thánh giá bảo vệ, hy vọng sau này cậu sẽ luôn vui vẻ.”