Edit: Dưa Hấu
_____________________
Trì Oánh suy nghĩ, nếu lấy được tiền thưởng, có phải nên mua cho "Gió Núi" một phần lễ vật hay không, dù gì nếu không phải cô ấy nhắc nhở, có lẽ rất nhiều chuyện chính bản thân cô cũng không thể nghĩ ra được.
Cũng không biết "Gió Núi" có chịu ra gặp mình hay không.
Lúc này, đèn chuyển qua màu xanh.
Tuy rằng là đèn xanh, nhưng Trì Oánh có thói quen, vẫn là sẽ ngó trái xem phải một chút mới qua đường.
Khi cô còn nhỏ sinh sống ở thị trấn nhỏ, nơi đó trật tự giao thông rất loạn, xe điện, xe ba bánh thường xuyên lấn qua phần đường xe máy mà chạy loạn xạ, hơn nữa chạy qua đường chưa bao giờ xem đèn xanh hay đèn đỏ, cho nên đèn xanh sáng lên cũng chưa chắc là an toàn.
Tuy rằng tới thành phố B đã rất nhiều năm, giao thông nơi này ngay ngắn trật tự, nhưng cô vẫn giữ cái thói quen này.
Đột nhiên, cô nhìn thấy có một chiếc xe lại tăng tốc hướng về nơi này mà xông tới, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Cô trong lòng chợt căng thẳng, vội vàng kéo Lạc Minh Dịch lại, hắn đã bước một chân ra chuẩn bị qua đường.
Cái lôi kéo ngay lúc nguy cấp, dùng sức lực rất lớn, Lạc Minh Dịch lại không có phòng bị, đứng thẳng không xong, ngay lập tức té ngã xuống đất.
Lúc hắn té xuống theo bản năng lấy tay chống xuống mặt đất, miệng vết thương trên tay còn chưa lành, lúc này lại bị chạm phải nên máu lại chảy ra, thấm đầy băng gạc.
Cùng lúc đó, một tiếng va chạm cực lớn ở phía trước bọn họ vang lên, kế tiếp, là tiếng xe phanh gấp.
Một chiếc xe hơi nhỏ màu xám bạc đụng phải dải ngăn cách sau đó ngừng lại, chiếc xe phụ cận vội vàng phanh khẩn cấp rồi tránh qua một bên, cũng may không có xe khác đụng phải.
Chủ nhân mấy chiếc xe khác mang xe đem đậu ven đường đi xem xét chuyện tình huống chiếc xe vừa xảy ra chuyện, không ít người qua đường cũng sôi nổi đi lên vây quanh.
"Ai nha, Lạc tổng anh không sao chứ?" vừa phản ứng lại thì Trì Oánh vội vàng đi kéo Lạc Minh Dịch, lập tức chú ý tới trên mu bàn tay của hắn lộ ra vết máu trên băng gạc, "Tôi là vì cứu anh nên mới......"
Lạc Minh Dịch đứng dậy, nhìn thoáng qua chiếc xe đụng phải lan can kia, nhàn nhạt mà nói một câu, "Cám ơn ý tốt của cô, bất quá nếu cô không kéo tôi......!Ta cũng sẽ không bị đụng vào, hơn nữa cũng sẽ không bị thương."
Trì Oánh lúc này mới nhận ra chiếc xe xảy ra chuyện kia căn bản không có lấn qua vạch qua đường, cô có chút xấu hổ mà khụ một tiếng, nói sang chuyện khác, "Tôi......!tôi báo cảnh sát, chúng ta đi xem coi có thể giúp đỡ gì hay không?"
Lạc Minh Dịch không để ý tới cô, đi về phía chiếc xe hơi nhỏ xảy ra chuyện kia, Trì Oánh một bên gọi điện thoại cho trung tâm sự cố giao thông báo nguy, một bên đi lên theo.
Đầu xe bị đâm bẹp dúm, từ ngoài cửa xe nhìn vào, túi hơi an toàn đã bung ra, tài xế muốn mở cửa xe ra, nhưng cửa xe lại bị trụ dải phân cách cản lại, anh ta ra không được.
Trì Oánh thấy người này bộ dáng không có bị thương, hảo tâm nhắc nhở, "Anh có thể từ cửa ghế phụ bên này đi ra......"
Tài xế quay đầu lại, hướng về phía cô cười cười, "Đúng rồi, tôi có thể ra từ bên này."
Mấy người qua đường hỗ trợ mở cửa xe ra, tài xế phí chút sức lực mới từ vị trí ghế phụ bò ra tới, từ trong xe bò xuống dưới.
"Ai, vừa rồi nhìn thấy phía trước có người, khẩn trương quá, lại dẫm chân ga tưởng là chân phanh, ha ha......!Cũng may không có đụng vào người ta." Tài xế là một thanh niên trẻ tuổi, đeo một cái mắt kính thật dày, cười rộ lên một cách ngây ngô.
Những người qua đường vây xem thấy hắn không có việc gì, cũng liền nhanh chóng giải tán.
Trì Oánh bỗng nhiên cảm thấy người này thoạt nhìn thực quen mắt, cô cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, chợt thốt lên nói: "Cậu có phải......!là Ngụy Tử Hằng không?"
"Đúng vậy," Ngụy Tử Hằng có chút kinh ngạc nhìn về phía Trì Oánh, "Cô là......"
"Tôi, Trì Oánh, chúng ta học chung ba năm cao trung đó." Trì Oánh chỉ chỉ chính mình, "Không nhớ tôi sao?"
Nhìn Ngụy Tử Hằng ánh mắt mê man, cô có chút tự mình say mê, "Cũng là do, con gái lớn mười tám biến, hiện giờ tôi đã không còn là nữ sinh cao trung quê mùa kia nữa, nên cậu nhận không ra cũng là bình thường."
Trong lòng nghĩ nghĩ bà đây lớn lên thay đổi xinh đẹp, cậu nhận không ra cũng hết sức bình thường.
Thời kỳ cao trung cô cũng không có trang điểm, cả ngày mặc đồng phục, so với hình tượng hiện tại xác thật chênh lệch quá nhiều.
Ngụy Tử Hằng gãi gãi đầu, cực kỳ thành thật mà trả lời, "Không phải, kỳ thật......!Kỳ thật tôi là một đứa mắt mờ, bạn học cùng lớp trừ mấy người chung đụng lâu ngày, những người khác cũng không nhớ rõ diện mạo.
Bất quá tôi nhớ rõ tên của cậu, trong ban xác thật có một bạn học nữ tên là Trì Oánh."
Trì Oánh trong lúc lơ đãng nhìn thấy khóe miệng Lạc Minh Dịch hơi hơi gợi lên độ cong, trong lòng có chút không vui, nghĩ thầm tên Ngụy Tử Hằng này EQ cũng quá thấp đó mà.
Cô một lần nữa nói sang chuyện khác, "Tôi đối với cậu ấn tượng ngược lại rất sâu sắc, học bá luôn mà, đứng thứ 2 toàn tỉnh kỳ thi đại học, trường học lúc ấy tuyên truyền thật lâu, cậu là niềm kiêu ngạo của nhị trung chúng ta!"
Ngụy Tử Hằng trên mặt lại đột nhiên bao phủ một tầng sương mù, hắn nắm chặt nắm tay, "Chuyện này......!Là một sự sỉ nhục của cuộc đời tôi.
Tôi vậy mà được hạng nhì! Trừ trường học của chúng ta, ai mà để ý đến người được hạng nhì?"
Trì Oánh thực vô ngữ, hạng nhì thì làm sao? Hạng nhì rất tốt a, cô đội sổ còn chưa nói cái gì mà.
Cô cùng Ngụy Tử Hằng không thân thiết mấy loại học tra giống như cô sẽ không quá thân thuộc với học bá, trong ấn tượng của cô thì Ngụy Tử Hằng này chính là một con mọt sách, suốt ngày đến lớp chỉ ngồi một chỗ chuyên tâm học tập, trừ học tập thì cũng chỉ có học tập, ngoài lúc đi WC, thời gian ăn cơm cũng khống chế trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Lúc ấy chủ nhiệm lớp nhất thường nói chính là "Các cô các cậu phải nhìn bạn học Ngụy Tử Hằng mà học hỏi cho tốt, có thể có được một nửa nỗ lực như cậu ấy tôi sẽ không phát sầu vì thành tích của các người."
Sau khi tốt nghiệp cao trung, Trì Oánh đi học ở một trường đại học hạng ba, Ngụy Tử Hằng tất nhiên học ở đại học tốt nhất, hai người chưa từng có bất luận cái gì giao thoa với nhau.
Nhiều năm không gặp như vậy, Trì Oánh phát hiện, Ngụy Tử Hằng này kỳ thật lớn lên cũng không tồi, nếu đem hai cái đít chai rượu đế kia tháo xuống, cũng có thể tính là soái ca.
Trì Oánh miễn cưỡng cười cười, "Tôi đều không nhớ rõ tên người hạng nhất kia, cũng có thể thấy được hạng nhất cũng sẽ không được nhớ kỹ mà."
Ngụy Tử Hằng nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nhớ rõ! Hắn ta tên là Lạc Minh Dịch! Tôi sẽ không bao