Edit: Tiểu Vũ tieuvu247
Beta: Dưa Hấu ThaoHuynh0303
________________________________
Trì Oánh hỏi Lạc Minh Dịch: "Có muốn tôi gọi xe cứu thương cho anh không?"
Lạc Minh Dịch trầm mặc thật lâu, chậm rãi lắc đầu, "Không cần."
Hắn đứng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trì Oánh, "Cô là ai? Người của công ty khác sao?"
Trì Oánh lắc đầu, "Không phải."
Đang nghĩ ngợi phải tìm cớ gì để giải thích cho việc mình ở đây, lại thấy Lạc Minh Dịch liếc nhìn mình một cái, nhàn nhạt mà "Ồ" một tiếng, xoay người rời đi.
Trì Oánh đứng chết trân tại chỗ phát ngốc, một lát sau, cô mới hỏi búp bê Tiểu Lạc, "Tình huống gì đây? Tôi đã thu hút được sự chú ý của hắn chưa? Còn nữa......!hắn không hỏi tôi tới chỗ này làm gì sao? Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì?"
Búp bê Tiểu Lạc thở dài.
"Dưới loại tình huống này, cô đương nhiên sẽ khiến cho hắn chú ý." Nó lắc đầu thở dài, "Sở dĩ không hỏi cô vì sao lại tới đây......!là bởi vì hắn cho rằng chính mình đã đoán được mục đích cô tới nơi này."
Trì Oánh vô cùng kinh ngạc, "Sao có thể? Hắn làm sao có thể biết mục đích của tôi khi tới nơi này?"
Búp bê Tiểu Lạc cười khổ, "Hắn cho rằng cô tới nơi này là......!tới để nhìn lén hắn.
Những người cố ý tới công ty nhìn lén hắn có rất nhiều, hắn coi cô trở thành một trong số đó."
Trì Oánh: "......!Anh có thể đừng tự luyến như vậy được không?"
Quả nhiên vẫn là chính mình hiểu mình nhất, trình độ tự luyến của Lạc Minh Dịch cũng chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Búp bê Tiểu Lạc ngẩng đầu, "Đây không phải là tự luyến, là tự tin! Nếu giống như tôi có rất nhiều tiền, lớn lên lại vô cùng đẹp trai, cô cũng sẽ tràn đầy tự tin như vậy thôi!"
Hắn dừng lại một chút, nhíu mày nói: "Chẳng qua......!cô tuy rằng lớn lên chỉ có thể coi là dễ nhìn, cũng không có bản lĩnh gì, tôi cũng không thèm so tự tin với cô......"
Lời nói còn chưa dứt đã bị Trì Oánh cầm lấy đầu ném tới lan can.
"Bạo lực, dã man!" Búp bê Tiểu Lạc kháng nghị.
Bước ra khỏi hành lang, Tiểu Lạc bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ rõ chỉ bị cúp điện một lát, lúc này đáng ra thang máy đã được sửa điện rồi......!Chúng ta đi tới lầu 26 đi."
Trì Oánh đi vào thang máy, vừa đi vừa hỏi: "Nơi đó có gì sao?"
Tiểu Lạc trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi......!chết ở chỗ đó."
......!
Ở lầu 26 có một sảnh tiệc rất lớn.
Bởi vì công ty thường xuyên sẽ cử hành một ít hoạt động, liền cố ý bố trí một sảnh tiệc lớn như vậy để sử dụng trong các sự kiện.
"Mật mã là 978765, vẫn luôn không sửa đổi." Đi đến trước cửa, Tiểu Lạc nói.
Trì Oánh thấy cửa lớn quả thật có cài mật mã, liền nhập chuỗi số này vào.
Cửa mở, bên trong không gian rất lớn, trên mặt đất trải thảm dệt, trông rất đắt tiền.
Trong đại sảnh kê một ít bàn ghế, chính diện phía trước có cái sân khấu, phía sau sân khấu có cái màn hình điện tử rất lớn.
Điều bắt mắt nhất trong toàn bộ sảnh tiệc chính là chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà, chiếc đèn chùm có đường kính 3 mét, hình dáng lộng lẫy, toát lên không khí sang trọng.
Thấy Trì Oánh ngẩng đầu nhìn đèn treo, búp bê Tiểu Lạc hỏi một câu, "Đẹp không?"
Trì Oánh gật đầu, "Đẹp, chắc hẳn rất đắt tiền đi?"
Búp bê Tiểu Lạc ngẩng đầu, yên lặng mà nhìn thoáng qua đèn treo, sau đó nói: "Tôi bị thứ đó đè chết."
Trì Oánh lập tức lui về phía sau vài bước, cách ra một khoảng cách xa với chiếc đèn chùm.
"Nói như vậy, anh chết là ngoài ý muốn?" Trì Oánh nhìn thoáng qua chiếc đèn chùm với sự sợ hãi, "Quả thật đồ nặng như vậy rơi xuống vô cùng nguy hiểm, công ty mấy anh cũng không cẩn thận quá đi.
Hồi còn đi học, tôi lúc nào cũng sợ quạt trần với bóng đèn sẽ rơi xuống đè tôi chết......!không những vậy còn lo lắng rất nhiều năm."
Búp bê Tiểu Lạc nói: "Tôi không rõ lắm, nhưng cũng có khả năng là do người làm, dùng thủ đoạn nào đó chỉnh thời gian cho nó rơi xuống."
Trì Oánh không phải một người thích động não, loại chuyện này đã vượt qua phạm vi nhận thức của cô, suy nghĩ trong chốc lát cô mới hỏi: "Anh còn nhớ rõ vì sao lại đi tới phía dưới đèn không?"
Tiểu Lạc: "Trên quần áo không biết bị dính một chút mứt trái cây lúc nào, vừa lúc trên cái bàn dưới đèn có khăn ướt, tôi đi lấy khăn ướt......!Tôi cũng không ăn mứt trái cây, nếu trên người có mứt trái cây thì hẳn là do có người cố ý quẹt lên......!Khăn ướt cũng là cố ý đặt ở nơi đó......"
Trì Oánh cảm thấy có chút sởn tóc gáy, cô rụt rụt đầu, "Chuyện này cũng thật là đáng sợ......!Anh cảm thấy có người nào đó muốn mưu sát anh sao?"
Búp bê Tiểu Lạc thở dài nói: "Hẳn là không ít đi......!Ví dụ như đối thủ thương nghiệp, còn có một số người xung đột lợi ích......!Hoặc là một ít công nhân bị tôi sa thải, à...!Còn có những người ghen ghét với sắc đẹp của tôi......"
Trì Oánh: "......"
Cái gì gọi là chết không biết xấu hổ? Chính là người đã chết, vẫn không biết xấu hổ.
Cô không thể không nói sang chuyện khác, "Như vậy, mật mã của sảnh tiệc có những ai biết? Mật mã vẫn luôn không thay đổi, vậy có thể nói......!chắc là có không ít người biết đi?"
Búp bê Tiểu Lạc nói: "Rất nhiều người biết, những người có bằng cấp hay chức vị trong công ty đều biết."
Cứ như vậy, Trì Oánh hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lúc cô đi ra khỏi sảnh tiệc liền nghĩ tới một vấn đề, "Đúng rồi, vậy kế tiếp anh sẽ làm gì? Ý của tôi là...!Lạc Minh Dịch của hiện tại, sự tình hôm nay hắn sẽ xử lý như thế nào?"
Búp bê Tiểu Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sảnh yến tiệc đã đóng cửa, nghiêm túc mà tự hỏi trong chốc lát, nói: "Cách làm của cô tuy có chút biến thái, nhưng hiệu quả không tồi, tôi nhất định là sẽ làm gì đó.
Cô đánh tôi...!nhưng đồng thời cũng cứu tôi.
Con người tôi có thù tất báo, có ân cũng sẽ đền đáp, nhưng đồng thời vừa báo ân lại vừa báo thù thì chuyện này......"
Hắn nhíu mày nói, "Nếu có người đắc tội tôi, tôi khẳng định sẽ trở về trả thù.
Nhưng cô đã cứu tôi, tôi không thể trực tiếp trả thù cô luôn......"
Trì Oánh: "......!Cho nên suy nghĩ đầu tiên của anh là làm thế nào để trả thù tôi? Tôi là người đã cứu anh đó! Lúc bác sĩ cứu người có khi còn phải chặt chân người ta