Chủ tịch đi thị sát công ty là chuyện rất bình thường ở huyện, nhưng hôm nay toàn bộ nhân viên trong phòng họp đã được chứng kiến cảnh sếp tổng nhà mình bật phăng dậy, dựa vào đôi chân dài của mình mà ba bước đã phi ra khỏi phòng họp.
Còn hiện tại, trong đầu Khúc Úc Sơn toàn bộ đều là giấu Thôi Nịnh đi kiểu gì bây giờ.
Chuyện hắn bao nuôi một thằng con trai là chuyện ba Khúc không hề hay biết, thậm chí đến cả trong nguyên văn, cũng là tít tịt về sau ba Khúc mới vỡ lẽ chuyện này.
Và lúc mà ba hắn biết thì cũng là lúc gia đình hắn tan cửa nát nhà rồi. Ba Khúc nghĩ rằng chính việc Khúc Úc Sơn bao nuôi đàn ông đã khiến hắn lâm vào cảnh phá sản, ông giận đến mức cạch mặt Khúc Úc Sơn luôn.
Về phần Khúc Úc Sơn, hắn vẫn đinh ninh một người đàn ông truyền thống như ba hắn chắc chắn sẽ không thể chấp nhận việc hắn nuôi và yêu đàn ông, vậy nên hắn quyết định không thể để ba mình gặp Thôi Nịnh.
Thêm nữa, nếu để ba hắn thấy mặt của Thôi Nịnh, lúc đó chắc chắn ông sẽ thắc mắc tại sao Thôi Nịnh lại trông giống Chu Vọng Trác ngay.
Ba hắn không biết chuyện hắn thích Chu Vọng Trác.
Sau khi xông ra khỏi phòng họp, Khúc Úc Sơn nhanh chóng vọt vào phòng làm việc để kéo Thôi Nịnh vào phòng nghỉ trốn. Song, vừa mới vọt vào cửa, hắn đã chợt dừng lại.
Cái đồ chơi Thôi Nịnh đang cầm là cái lề gì thốn?!
Thôi Nịnh nghe thấy có người đi vào, đột nhiên ngước mắt lên, thấy là Khúc Úc Sơn, trước tiên sắc mặt đỏ bừng, sau đó lạnh mặt đặt thứ đó lên bàn, “Không biết xấu hổ!”
Khúc Úc Sơn: “???”
Sao hắn lại không biết xấu hổ?
Hắn còn chưa làm gì cả mà?
Đương chả hiểu mô tê gì, bên ngoài đã truyền tới tiếng chào to: “Chào Chủ tịch.”
Đã quá trễ!
Khúc Úc Sơn đóng sầm cửa, vọt tới trước mặt Thôi Nịnh rồi nhét thẳng cậu xuống dưới bàn làm việc. Tất nhiên Thôi Nịnh nào có chịu, cậu giãy giụa muốn ra, Khúc Úc Sơn không thể làm gì khác hơn là phải nói: “Ba tôi tới, cậu chắc muốn ổng thấy cậu chứ?”
Cơ thể Thôi Nịnh cứng đờ, sau đó yên lặng thu mình vào gầm bàn làm việc. Khúc Úc Sơn nhanh chóng liếc một vòng văn phòng, rồi nhét bừa đống đề thi trên bàn và balo trên sofa vào ngăn tủ ở góc dưới bên phải của bàn làm việc.
Tủ mới vừa đóng lại, cửa đã bị đẩy ra.
Khuôn mặt Khúc Úc Sơn rất giống ba Khúc. Thuở còn trẻ, ba Khúc chính là một anh chàng đẹp trai nức tiếng, mặc dù bây giờ đã già, nhưng dáng người ông vẫn cao thẳng và tràn đầy tinh thần.
Khúc Úc Sơn vừa định hỏi tại sao ba Khúc lại đến thì chợt liếc thấy cái thứ hình tròn trên bàn còn chưa được cất đi, hắn vội lấy cớ cầm tập tài liệu lên rồi nhanh tay lẹ mắt giấu nhẹm nó vào túi áo khoác.
“Tiểu Sơn, công ty dạo này thế nào?” Ba Khúc bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống, chú ý đến bữa sáng trên bàn trà, “Mày mới ăn sáng xong à?”
“Vâng ạ.” Khúc Úc Sơn sực nhớ rằng thi thoảng ba hắn sẽ ngồi vào chỗ của hắn khi mà hắn không có ở đây. Hôm nay tuyệt đối không thể để cho ba hắn ngồi vào được, đâm ra hắn không đến chỗ ba mình mà cứ ngồi lì trên ghế làm việc.
“Sao gần đây mày cứ không về nhà thế?” Ba Khúc như là thản nhiên hỏi, song ánh mắt lại dán chặt vào mặt Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn tính kiếm cớ lươn lẹo như thường lệ, có điều mới nói được vài chữ đã bị thô bạo cắt ngang.
Ba Khúc xua tay, “Mày bảo bận việc, không thấy mày về nhà nên ba hỏi bảo vệ ở dưới, bảo vệ nói mày luôn là người ra khỏi công ty sớm nhất. Nói đi con trai, rời khỏi công ty sớm như vậy là đi đâu?”
Thú thật là ba Khúc không chỉ biết chuyện này, mà từ chỗ bảo vệ ông còn biết hôm nay con trai mình đã dẫn theo một thằng nhóc đẹp trai cùng đến công ty.
Thêm nữa, ông còn biết bữa
sáng này cũng không phải là con trai ông ăn.
Bởi con trai ông có một tật xấu, ấy là khi ăn bất cứ thứ gì cũng đều sẽ bỏ lại một miếng cuối cùng không ăn.
Hồi hắn còn nhỏ ông đã sửa cho hắn không biết bao nhiêu lần nhưng đâu vẫn hoàn đấy, lúc đó ông rất cáu, quát hắn: “Mày học cái tật xấu này từ ai vậy hả?”
Tiểu Úc Sơn vô tội khai: “Mẹ ạ.”
Ba Khúc nhìn vợ, lại sừng sộ lên, “Nói bậy nói bạ, mẹ mày có tật xấu này bao giờ?”
“Có ba ơi, lần nào mẹ cũng bỏ lại miếng cuối cùng, nhưng miếng cuối cùng đó là để cho ba ăn đấy. Sau này cũng sẽ có người giúp con ăn miếng cuối cùng đó ạ!” Tiểu Úc Sơn tin tưởng cực kỳ.
Ba Khúc khịt mũi coi thường, “Mơ đi con, còn lâu mới có cô gái nào ăn miếng cuối cùng cho mày con ạ.”
———
Nhìn đồ ăn đã được ăn sạch sẽ trước mặt và chỉ còn để lại cái vỏ đựng, mí mắt ba Khúc khẽ run lên. Ở một mức độ nào đó, quả thật những gì ông nói với con trai trước kia là đúng.
Đều nói là con trai lớn không cần cha mẹ quản, nhưng ba Khúc nghĩ hôm nay ông nhất định phải giáo dục lại Khúc Úc Sơn chút rồi.
Nghe bảo vệ nói là cậu bé kia còn đang đeo balo, e rằng vẫn đang đi học.
Ông muốn hỏi cậu bé kia xem có phải là bị ép buộc không, nếu đúng là bị ép thì ông phải để con trai mình xin lỗi và thả tự do cho cậu bé.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa thấy cậu bé đẹp trai kia đâu, chắc là bị giấu nhẹm đi rồi.
Haizz, thói đời bạc bẽo!
Nhớ năm đó, cái hồi mà ông cùng mẹ thằng nhỏ hãy còn ở bên nhau, ông cũng chưa bao giờ làm loạn trong công ty cả. Cho dù không kiềm chế được thì cũng là sau khi tan sở, lúc mà công ty không còn người nào ấy. Nào có láo nháo như Khúc Úc Sơn bây giờ, còn dám gọi người ta tới giữa ban ngày ban mặt thế này!
Thân là một sếp tổng kỳ cựu, ba Khúc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay vài chỗ có thể giấu được người trong cái phòng này.
Trầm ngâm một lúc, ba Khúc ung dung bảo: “Tiểu Sơn, ra ngoài pha cho ba tách cà phê.”
“Để con gọi điện bảo Tô Na pha.” Khúc Úc Sơn nhấc điện thoại nội bộ.
“Ba không muốn cô bé kia pha, mày ra pha cho ba ngay.” Ba Khúc nói.
Khúc Úc Sơn nào dám ra ngoài chứ, hắn mà ra, lỡ như ba Khúc đụng trúng Thôi Nịnh thì toang.
“Ba ơi, thật ra chân con vẫn chưa lành hẳn, đôi khi đi lại chân vẫn khá đau ạ.”
“Ồ thể hả?”
Vừa nghe thấy con trai bảo đau chân, ba Khúc không thể ngồi yên được nữa, ông đứng dậy đi nhanh đến bàn làm việc. Khúc Úc Sơn thấy ba Khúc đột nhiên bước tới, không nhịn được mà đẩy ghế sát lại gần bàn hơn, cố gắng dùng thân mình để chặn kín Thôi Nịnh.
Còn ba Khúc, vừa thấy phản ứng này của Khúc Úc Sơn thì thoắt cái hiểu ra ngay, ông tức khắc hạ giọng xuống, “Khúc Úc Sơn! Mày đang giấu cái gì?!”
Khúc Úc Sơn nói, “… Ba, ba hỏi cái nào ạ?”
Ở trong túi, hay là dưới gầm bàn?
Ba Khúc: “???”
Gầm bàn này còn có thể giấu hai đứa cơ á?
Con trai ông đích thị là tay chơi!