Nhưng Khúc Úc Sơn phát hiện Chu Vọng Trác đã không combat với Shibasaki như hắn mong muốn, mà thậm chí hắn còn bị hai gã kia gạt ra khỏi cuộc chơi.
Sau khi xem chân của Khúc Úc Sơn xong, Chu Vọng Trác liền nói gì đó với Shibasaki bằng tiếng Nhật, sau đấy Shibasaki nhướn mày rồi cũng đáp lại bằng tiếng Nhật.
Lúc đầu thì Shibasaki còn cười cười, nhưng chỉ lát sau vẻ mặt đã hoá nghiêm túc, và cuối cùng là quay trở lại vẻ ban đầu. Gã nhếch môi với Khúc Úc Sơn, sau đó che vết thương trên cổ rồi ung dung rời đi.
Khúc Úc Sơn chịu chết không biết hai gã kia nói gì với nhau, dợm hỏi thì tay đã bị nắm lấy.
“Em không đi giày, để anh bế em về.” Nói xong, Chu Vọng Trác cũng đã bế hắn lên. Khúc Úc Sơn muốn giãy giụa, song buff dòng điện của Chu Vọng Trác lại mạnh quá, hắn càng giãy, Chu Vọng Trác sẽ càng siết tay, mà vừa siết tay thì đồng nghĩa với dòng điện xuyên người hắn sẽ càng mạnh hơn, khiến bắp chân hắn cũng run cầm cập.
Khó khăn lắm mới về được phòng, Khúc Úc Sơn tưởng Chu Vọng Trác sẽ buông hắn ra, cơ mà đời éo ai ngờ Chu Vọng Trác lại ngồi bố nó xuống sofa chứ.
Mà đã ngồi thì thôi đi, đằng này còn đổi tư thế ôm cả hắn lên đùi. Vừa đổi tư thế, Khúc Úc Sơn gần như muốn bật khỏi người Chu Vọng Trác ngay lập tức, nhưng đã bị kìm lại.
Chu Vọng Trác ghìm eo Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc à, tất của em bẩn rồi.”
“Biết… rồi, em sẽ cởi nó ra.” Giọng Khúc Úc Sơn run lẩy bẩy, hắn chưa từng bị Chu Vọng Trác ôm lâu như vậy bao giờ, hắn rất sợ đối phương sẽ nhận ra sự kỳ quái của cơ thể mình.
“Cứ cởi luôn ở đây đi.” Chu Vọng Trác nhẹ nhàng nói.
Khúc Úc Sơn giật mình, “Vậy anh thả em ra đã.”
“Luôn ở đây.” Chu Vọng Trác lặp lại lần nữa, song giây sau, anh lại bảo: “Thôi, để anh giúp Tiểu Úc cởi.”
Anh duỗi tay vén vạt váy lông vũ lên.
Ngón tay chạm vào mép tất nơi bắp chân rồi nhẹ nhàng kéo một cái, một bên tất da lập tức tuột xuống mắt cá chân. Anh nắm lấy cổ tất rồi cởi nó xuống, một bàn chân trắng mướt lộ ra trước mắt anh.
Chiếc tất còn lại vẫn đang nằm trên đùi, ngón tay anh di chuyển dọc theo lớp vải, khi chạm vào lớp da tất, chàng trai trong lòng càng giãy giụa mạnh hơn.
Có điều Chu Vọng Trác đã từng tập luyện, vậy nên việc khống chế Khúc Úc Sơn cũng chẳng có gì là khó với anh, anh ôm lấy hắn bằng một tay, tay còn lại khẽ mơn trớn mép tất da.
Cổ tất ép chặt vào da chân, phải cần luồn ngón tay vào để móc nó lên, anh cố tình nấn ná mấy giây rồi mới cầm lấy rồi tụt nó xuống.
———
Đúng ra là không nên nổi giận, vì là do chính anh sơ suất quên đóng cửa nên mới dẫn đến việc Shibasaki bắt gặp Khúc Úc Sơn. Thế nhưng khi thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của Khúc Úc Sơn, anh lại không sao kiềm chế được lửa giận trong lòng.
Cậu bé trúc mã này của anh thật chẳng có một chút ý thức nguy hiểm nào cả, bị anh nhốt mấy ngày liền mà vẫn thản nhiên như không, tựa hồ thật sự không sợ anh sẽ làm ra chuyện gì.
Nếu mình hôn, liệu em ấy có khóc không?
Hoặc làm chuyện thân mật hơn nữa, chẳng hạn như “chọc” vào.
Nghĩ đến đây, Chu Vọng Trác bèn hỏi ra miệng, “Tiểu Úc, anh có thể hôn em không?”
“Không được!” Chàng trai trong ngực lập tức đáp lại câu từ chối.
“Nhưng mà không phải Tiểu Úc thích anh sao?” Chu Vọng Trác ấp hai tay vào má Khúc Úc Sơn, “Nếu thích, thì tại sao lại không thể hôn?”
Bấy giờ tay chân Khúc Úc Sơn đã nhũn như bún rồi, còn may là đầu óc vẫn còn tỉnh chán, “Em truyền thống lắm, chỉ được hôn sau khi kết hôn rồi thôi.” Hắn quả thật không sao đẩy được Chu Vọng Trác ra, chỉ có thể điên cuồng tìm lý do để đối phương chịu buông tay, “Anh Vọng Trác, em muốn đi vệ sinh.”
“Anh bế em đi.”
Câu này của Chu Vọng Trác khiến Khúc Úc Sơn hú hồn hú vía, hắn nói ngay tắp lự: “Không! Không cần đâu, em tự đi được.”
Nhưng Chu Vọng Trác nào chịu nghe, anh lại bế hắn lên thật. Khúc Úc Sơn thực sự không thích bị bế ôm, bởi cái cảm giác như treo lơ lửng này khiến hắn cực độ bất an, nhất là khi người ôm hắn lại là Chu Vọng Trác.
Cái ôm thiệt là chứa chan tình “điện.”
Không biết hắn đã bị điện giật bao nhiêu lâu rồi nữa, chắc cũng phải cỡ mười phút rồi.
Bị bế đến WC, thấy đối phương có vẻ muốn giúp hắn đi tè thật, Khúc Úc Sơn không khỏi hét lên: “Em không muốn tè nữa! Thật đấy, không tè nữa!”
Chu Vọng Trác dừng lại, “Không muốn tiểu nữa?”
Khúc Úc Sơn gật đầu thật mạnh.
“Ok, vậy thì không tiểu nữa.”
Không biết có phải do ảo giác hay không mà Khúc Úc Sơn lại như thể nghe thấy có sự tiếc nuối trong giọng điệu của Chu Vọng Trác.
Ra khỏi WC, Chu Vọng Trác không còn ôm Khúc Úc Sơn nữa, bởi di động của anh đã đổ chuông. Anh lấy điện thoại trong túi ra, nhìn vài giây rồi giơ tay xoa xoa đầu Khúc Úc Sơn, “Tự chơi một lát nhé, đừng chạy lung tung nữa.”
———-
Trong phòng tiếp khách.
Shibasaki đợi gần hai mươi phút rồi mã vẫn chưa thấy Chu Vọng Trác quay lại, gã nháy mắt với trợ lý phía sau, trợ lý lập tức đứng lên, nhưng đúng lúc này thì cửa đã bị đẩy ra.
Người đến là Chu Vọng Trác.
Áo sơ mi của Chu Vọng Trác rõ ràng đã hơi nhăn hơn so với 20 phút trước. Sau khi anh vào thì xin lỗi Shibasaki trước, “Xin lỗi vì đã để anh Shibasaki đợi lâu như vậy, ban nãy nói đến đâu rồi nhỉ?”
Chu Vọng Trác hỏi trợ lý của mình.
Lần này Shibasaki đến để bàn chuyện hợp tác với Chu Vọng Trác, theo lý thì giờ gã nên dồn hết tâm trí vào công việc kinh doanh, nhưng gã lại không thể không nghĩ tới Khúc Úc Sơn khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Chu Vọng Trác.
Cậu trai trẻ đáng thương, mặc một bộ váy xinh đẹp và bị nhốt trong căn nhà này.
Thật ra thì đây là lần đầu tiên Shibasaki gặp Chu Vọng Trác, và khi nhìn thấy mặt Chu Vọng Trác, gã đã rất kinh ngạc. Bởi cậu nhóc mà Khúc Úc Sơn mang kè kè bên cạnh trông rất giống Chu Vọng Trác, khiến gã còn suýt tưởng hai người này là anh em ruột, nếu không phải Chu Vọng Trác không có anh em.
Câu chuyện có vẻ thú vị rồi đây.
Khúc Úc Sơn nuôi một cậu bé trông rất giống Chu Vọng Trác, mà bây giờ Chu Vọng Trác lại nhốt Khúc Úc Sơn trong nhà mình.
Thật đáng tiếc là Chu Vọng Trác không muốn giao người cho gã.
Loại đáng tiếc này khiến đến tận lúc rời đi, Shibasaki vẫn không nhịn được nói thêm: “Chu tiên sinh, anh nghĩ mình có thể giam cầm người ta được đến khi nào? Theo như tôi biết thì sếp Khúc cũng không phải hạng người biến mất dễ dàng như vậy trên cõi đời này đâu.”
Gã nói xong liền quay người đi luôn mà không đợi Chu Vọng Trác trả lời.
Lúc Shibasaki lên xe, Chu Vọng Trác đã đứng bên cửa sổ và lạnh lẽo găm tầm mắt vào chiếc xe đang từ từ lái đi. Anh đã không bỏ lỡ cái suy nghĩ đối với Khúc Úc Sơn trong mắt của Shibasaki, và cả ánh nhìn mà gã quay lại liếc căn nhà trước khi rời đi.
———
Tại Trung Quốc.
Sở Lâm tan sở như thường lệ, y đi xuống ga ra dưới tầng hầm và bất ngờ gặp một người không ngờ tới.
“Cậu Thôi, sao cậu lại ở đây?” Sở Lâm bước lên hỏi.
Thôi Nịnh lưng đeo balo đứng đó, thấy Sở Lâm
lên tiếng liền đưa mắt nhìn y. Khoảnh khắc thấy rõ mặt Thôi Nịnh, Sở Lâm thoáng chốc ngây người.
Thôi Nịnh này đã sụt đi bao cân rồi vậy?
Gầy một cách nghiêm trọng luôn ấy.
“Trợ lý Sở, anh có thể liên lạc với Khúc Úc Sơn không?” Ánh mắt Thôi Nịnh rất lãnh đạm, gần như không có cảm xúc thăng trầm gì.
Sở Lâm phát hiện Thôi Nịnh đã thay đổi xưng hô với ông chủ mình, nhưng y không nói ra, “Sếp đang nghỉ phép năm, tôi cũng không liên lạc được với ảnh, cậu có chuyện gì gấp sao? Tôi có thể giúp cậu gửi email cho anh ấy.”
Nghe vậy, Thôi Nịnh liền cụp mắt xuống, lông mi của hắn vốn đã thẳng, giờ cụp xuống như vậy trông lại tựa một cây đao.
Sở Lâm nghĩ ngợi chút rồi lại nói: “Cậu Thôi gặp phải chuyện gì sao?”
Thôi Nịnh khẽ nhếch khóe môi, là một nụ cười mang theo ý trào phúng, cậu không trả lời câu hỏi của Sở Lâm, mà chỉ lấy trong túi ra một tấm thẻ.
“Tôi vốn định đích thân đưa nó cho Khúc Úc Sơn, nhưng có lẽ giờ anh ta cũng chẳng muốn gặp lại tôi đâu, vậy nên nhờ anh đưa nó giúp tôi.”
Sở Lâm nhìn ra tấm thẻ này chính là thẻ mà hồi đầu y đã đưa cho Thôi Nịnh ——
Thẻ ngân hàng đựng phí bao nuôi hàng tháng của Thôi Nịnh.
“Cậu Thôi, thẻ này cậu nên cầm lấy, đừng đưa nó cho tôi.” Sở Lâm từ chối, song cậu thiếu niên lại túm lấy tay y rồi nhét nó cho y.
“Tôi không nên nhận, cũng không xứng để nhận.” Thôi Nịnh lạnh lùng nói, “Còn nữa, tôi hy vọng anh hãy giúp tôi chuyển lời đến Khúc Úc Sơn, bảo đừng đến tìm tôi nữa.”
Thôi Nịnh nói xong, liền xoay người rời đi.
Sở Lâm sửng sốt, dợm đuổi theo thì đối phương đã đi rất nhanh, chẳng mấy đã mất dạng.
Sở Lâm đành phải cất thẻ vào túi mình. Y lên xe, đang chuẩn bị lái xe ra hầm gửi thì di động lại đột ngột rung lên.
Là âm báo nhắc nhở khi nhận được email.
Sở Lâm lấy di động ra, bấm vào hộp thư rồi kiểm tra email mới nhất nhận được.
Nội dung của email mới nhất khiến y sửng sốt.
Hai phút sau, y nhanh chóng gọi vào di động của Khúc Úc Sơn, song tín hiệu cho thấy rằng điện thoại đối phương đã tắt máy. Sở Lâm lại quay sang gọi cho ba Khúc.
“Chủ tịch Khúc ạ, gần đây bác có liên lạc với sếp Khúc không ạ?” Sở Lâm hỏi.
Ba Khúc đang ngồi thảnh thơi câu cá, nghe thấy lời của Sở Lâm, bèn thấp giọng đáp: “Mày hỏi Tiểu Úc hả, không phải nó ra nước ngoài chơi à? Hôm qua nó còn gửi tin nhắn thoại về cho bác bảo là tín hiệu bên đó không tốt lắm nên không gọi điện được, còn nói là mua quà cho bác rồi. Sao thế? Công ty xảy ra chuyện gì à? Không thì mai bác đến công ty coi sao, nhưng mà sao Tiểu Úc ra nước ngoài chơi lâu thế nhở? Cũng đến hơn chục ngày rồi chứ ít gì.”
Sở Lâm nghĩ ngợi chốc lát, “Công ty không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là cháu có một văn kiện cần sếp Khúc ký tên thôi ạ, nhưng cũng không phải văn kiện gấp nên không sao đâu, để cháu đợi sếp Khúc về. Công ty còn có Tổng giám đốc [1] nữa nên không có vấn đề gì đâu ạ.”
[1] Từ gốc là 总经理 – tiếng Anh là General manager: là chức vụ Tổng quản lý trong doanh nghiệp, chịu trách nhiệm đưa ra các quyết định, kế hoạch, quản lý toàn diện, và làm việc dưới quyền của CEO – Tổng giám đốc/Giám đốc điều hành (trong truyện này thì Khúc Úc Sơn chính là CEO)Cúp máy xong, Sở Lâm lại gọi sang số di động khác của Khúc Úc Sơn, và vẫn là trạng thái tắt máy. Y mở lại mấy mail cũ mà y đã gửi cho Khúc Úc Sơn thì thấy Khúc Úc Sơn đều đã trả lời lại.
Mail trả lời mới nhất là vào lúc 6 giờ sáng ngày hôm qua.
Sở Lâm cẩn thận nhìn vào mail này của Khúc Úc Sơn, rồi lại so với mấy mail Khúc Úc Sơn trả lời y hôm trước.
Giọng điệu vẫn như cũ, có vẻ như là chính Khúc Úc Sơn trả lời toàn bộ.
Nhưng mail mà y nhận được ban nãy là sao ——
“Hãy nghĩ cách tìm sếp cậu đi, cậu ta hiện giờ sắp toi rồi.”
Đó là một tin nhắn từ một hộp thư lạ. Sở Lâm nhắn lại hỏi ý đối phương ý là sao, nhưng ấn gửi màn hình lại báo không thể gửi tin.
Mãi đến tận tối muộn sắp ngủ, Sở Lâm vẫn không gửi được thành công email, y đổi sang tài khoản mail khác gửi lại cũng vẫn không thành công, và cũng chẳng liên lạc được với Khúc Úc Sơn.
Ngay tại lúc Sở Lâm nghĩ có lẽ đây chỉ là một trò đùa ác ý từ ai đó thì y chợt sờ thấy tấm thẻ ngân hàng trong túi áo vest của mình, sau đấy là vẻ mặt của Thôi Nịnh.
Dạo trước Sở Lâm đi theo Khúc Úc Sơn uống rượu nên cũng nghe mang máng chút chuyện giữa Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh, mặc dù y cũng chả hiểu sao có vậy thôi mà ông chủ y cũng phiền muộn.
Sếp y lại chê Thôi Nịnh quá chủ động cả nhiệt tình, đó không phải là chuyện tốt à?
Thôi, tâm tư sếp có trời mới đoán được.
Nhưng sau khi nghe Thôi Nịnh nói lúc chiều nay, đừng nói là nhiệt tình, mà có vẻ kiếp này cậu cũng không muốn gặp lại sếp nữa ý. Song chuyện sếp đột ngột ra nước ngoài cũng lạ cơ, hôm ra nước ngoài đó trông cũng giông giống kiểu bỏ của chạy lấy người thật.
Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người này rồi.
Nghĩ vậy, Sở Lâm bèn gọi điện cho Thôi Nịnh.
Phải mất một lúc lâu Thôi Nịnh mới nghe máy, nhưng không hề lên tiếng.
Sở Lâm cân nhắc một chút rồi nói trước: “Cậu Thôi à, tôi có thể hỏi chút chuyện xảy ra giữa cậu và sếp tôi được không? Hình như tôi không liên lạc với ảnh được nữa.” Y dừng lại, rồi nói tiếp, “Nói chính xác là hôm nay tôi đã nhận được một email lạ, nói là sếp tôi đang ở trong tình huống rất tồi tệ.”