Gõ cửa hai lần cũng không thấy ai trả lời, Khúc Úc Sơn tưởng Thôi Nịnh đã khò khò nên định bụng rời đi, chỉ là mới bước được hai bước, cánh cửa phía sau đã đột ngột bị đẩy ra.
Khúc Úc Sơn ngoảnh lại, thấy Thôi Nịnh đang đứng sau cánh cửa.
Thôi Nịnh mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu xanh da trời, tóc mái mềm mại rủ xuống vầng trán cao, che khuất đôi lông mày và hơi hàng mi mắt. Đôi mắt hạnh của cậu đẹp vô cùng, con ngươi to tròn và đen lay láy, đây vốn là một đôi mắt mang nồng đậm vẻ nữ tính, nhưng khi hàng mi dài thẳng tựa một mũi dao lao vút xuống, thì nó đã quét sạch sẽ vẻ nữ tính không còn một mống.
Thôi Nịnh cũng chẳng ê a gì, mà chỉ liếc Khúc Úc Sơn một cái rồi quay người vào phòng, để cửa hở.
Khúc Úc Sơn nhìn cửa, đương do dự xem có nên vào hay không thì Thôi Nịnh lại quay đầu liếc hắn cái nữa. Chậc, cảm xúc trong ánh mắt này rõ ràng là phức tạp hơn trước nhiều, nó vừa có hờn tủi, vừa có bất bình, sau cùng biến thành tủi thân.
“Người đờn ông có trách nhiệm” Khúc Úc Sơn đành phải gồng người chống chọi với ánh mắt tủi thân của Thôi Nịnh rồi bước vào phòng. Để cho bầu không khí bớt lúng túng, hắn đã cố ý không đóng cửa lại, “Đưa thuốc đây tôi bôi giúp cho.”
Thôi Nịnh cầm tuýp thuốc trên bàn đưa cho Khúc Úc Sơn, còn cậu thì ngồi xuống mép giường, do bộ đồ ngủ là kiểu cài cúc nên cậu cần phải cởi từng cúc một.
Khúc Úc Sơn tất nhiên không muốn nhìn Thôi Nịnh cởi áo, vậy nên hắn bèn liếc sang nơi khác.
“Sao Khúc tiên sinh lại đến bệnh viện?” Thôi Nịnh bỗng hỏi.
Lúc tắm, Khúc Úc Sơn nhà ta đã nghĩ xong cái cớ ngon nghẻ rồi, “Một người bạn bị ốm nên đến thăm.”
Ngón tay đang cởi cúc áo của Thôi Nịnh chợt ngừng, “Bạn nào?”
“Cậu hỏi lắm thế làm gì, cậu cũng có quen người ta đâu.” Khúc Úc Sơn cố ý bảo vậy để cho Thôi Nịnh tức lồng tức lộn lên.
Thôi Nịnh đúng thật là đang tức giận, nhưng cơn giận của cậu và cơn giận mà Khúc Úc Sơn đang muốn lại hoàn toàn khác biệt.
Thôi Nịnh khẽ dùng chút lực khiến cúc áo bị bật tung ra, cậu bình tĩnh nắm cúc áo trong lòng bàn tay, “Xin lỗi, là do em nhiều chuyện.”
Nói xong liền cởi áo nằm xuống giường.
Chắc có lẽ là do đang độ trẻ trung, cơ thể chuyển hóa nhanh nên vết thương cũng tiêu rất mau, mới ngắn ngủi hai ngày thôi mà trông đã ổn áp hơn nhiều so với ngày đầu rồi.
Khúc Úc Sơn đang định mở nắp tuýp thuốc, thì Thôi Nịnh bất chợt nắm lấy vạt áo hắn. Gương mặt trắng trẻo thanh tú đối diện với ánh mắt hắn, “Khúc tiên sinh, em còn có một chỗ cần bôi thuốc nữa.”
“Hả?” Khúc Úc Sơn sửng sốt, sau đó như là nghĩ tới cái gì, vẻ mặt tức khắc hốt con nhà bà hền, “Gì cơ?”
Thôi Nịnh chăm chú nhìn phản ứng của Khúc Úc Sơn, sau khi đợi ai đó bứt rứt lắng lo xong mới chậm rãi ngồi dậy, “Em tưởng là tự mình có thể bôi được, nhưng không biết có phải do em đã bôi sai cách hay không mà hình như vết thương đã nghiêm trọng hơn rồi. Khúc tiên sinh có thể giúp em kiểm tra nó không?”
“Cái này…” Khúc Úc Sơn do dự.
Thôi Nịnh ghé sát vào Khúc Úc Sơn, “Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời và giữ bí mật.”
Nghe xong câu này, vẻ mặt Khúc Úc Sơn trông còn kỳ dị hơn, bởi hắn lại nghĩ đến cốt truyện khoa chỉnh hình á hự.
Trong cuốn truyện đó, thằng anh trai toàn khiến cho thằng em trai phải nghe lời không à.
Hắn bên này đang xoắn quẩy, Thôi Nịnh bên kia đã cởi bố nó xong quần luôn rồi.
Khúc Úc Sơn hú hồn chim én, vội vã rời tầm mắt đi, xong đã bị vết thương của đối phương níu lại. Trên chân Thôi Nịnh có một vết bầm khá nặng, đỏ tím đỏ tái sưng tấy cả lên, trông mà hãi.
“Em đã thử bôi thuốc kết hợp xoa bóp nhưng vẫn không có hiệu quả, trông còn tệ hơn cả hôm qua.” Thôi Nịnh nói nhỏ.
Thấy vết thương nghiêm trọng như này, cái tư tưởng diệu kỳ trong đầu Khúc Úc Sơn cũng nhanh chóng bay biến, hắn xem xét kỹ lưỡng rồi bảo, “E là phải đến bệnh viện rồi.”
“Em không muốn đến bệnh viện.” Thôi Nịnh lập tức phản bác, thấy Khúc Úc Sơn kinh ngạc nhìn vì cái sự phản đối mãnh liệt này, cậu lại cụp mắt xuống nói tiếp, “Em ghét bệnh viện.”
Nghe vậy, Khúc Úc Sơn không khỏi nhớ ngày xưa mẹ Thôi Nịnh đã phải nằm viện một thời gian dài, và rằng mới đây thôi Thôi Nịnh cũng đã phải vào viện.
Đối với Thôi Nịnh mà nói thì bệnh viện chính là nơi khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Khoa trách nhất quyết không chịu đến bệnh viện để lấy thuốc, mà chỉ đồng ý đến hiệu thuốc.
“Khúc tiên sinh có thể xoa bóp giúp em được không ạ?” Thôi Nịnh lặp lại.
Thực tình Khúc Úc Sơn chẳng muốn đồng ý tẹo nào, bởi tuy chỉ là bôi thuốc, nhưng mà cái chỗ cần bôi kia nó lại ấy ấy kiểu mập mờ quá ý, với cả Thôi Nịnh cũng không phải là không thể tự mình bôi được mà, hắn ngẫm nghĩ đôi chút, vẫn là từ chối cậu nhẹ nhàng thôi.
Bị từ chối, Thôi Nịnh tức thì hiện lên khuôn mặt đáng thương, đáng thương kinh khủng khiếp luôn ấy. Cậu không kiên quyết ép Khúc Úc Sơn giúp cậu bôi thuốc nữa, mà đưa ra một yêu cầu mới.
“Khúc tiên sinh có thể nhìn em bôi không? Nhìn giúp xem em có bôi đúng cách không?”
Vừa từ chối một cái xong, giờ lại từ chối cái nữa thì cũng kỳ.
“Thôi được.” Khúc Úc Sơn ngập ngừng đồng ý.
Thôi Nịnh nghe vậy thì cụp mắt xuống. Sắc u ám sậm rõ trong mắt loé lên rồi biến mất, cậu bóp thuốc ra tay rồi thoa lên vết thương trên chân.
Khúc Úc Sơn định bụng chỉ nhìn Thôi Nịnh bôi thuốc thôi, nhưng khi cậu thoa thuốc, tầm mắt hắn cũng vì thế mà di chuyển theo, nhích dần, nhích dần lên trên, sau đó hắn cứng đơ cả người, nhổm ngay dậy tính đánh bài chuồn thì lại bị bàn tay của cậu thiếu niên túm chặt lấy.
“Khúc tiên sinh, anh còn chưa nhìn xong đâu.” Giọng cậu thiếu niên có phần trầm khàn.
Bởi Khúc Úc Sơn đã quay mặt đi nên Thôi Nịnh chẳng cần dùng hàng mi dài để che đi cảm xúc dưới mắt nữa, cậu nhìn thẳng vào gương mặt nghiêng của hắn không chút kiêng kị. Vết thương trên đùi là do cậu tự làm ra, chứ không phải là vết mới hai ngày nay, mà là khoảng thời gian này cậu đã liên tục tự làm thương tổn mình.
Mỗi khi dậy nên phản ứng, cậu đều sẽ làm điều này.
Chỉ có đau đớn mới có thể khiến cậu tỉnh táo.
Thực ra thoa thuốc rất đau, nhưng chỉ cần nghĩ tới Khúc Úc Sơn đang nhìn cậu, cậu lại không sao khống chế được bản thân mình. Mùi hương khiến cậu không thích đã bị tẩy rửa, hiện giờ trên người hắn chỉ còn mùi hương mà cậu mê đắm.
“Cậu… tôi… cậu tự giải quyết trước đi đã…” Bỗng dưng bắt gặp cảnh này khiến Khúc Úc Sơn nhà
ta sợ ói ẻ, chỉ muốn chuồn ngay lập tức.
Thôi Nịnh nhìn chăm chú gò má của Khúc Úc Sơn, hồi lâu sau mới buông tay ra, “Được, vậy giải quyết xong em sẽ gọi Khúc tiên sinh, Khúc tiên sinh nhất định phải quay lại nhé, vết thương trên lưng em còn chưa được bôi thuốc đâu.”
Khúc Úc Sơn “ừ” một tiếng rồi nhanh chân chạy biến. Một lúc sau quay lại, hắn chợt nhận ra phương án chờ Thôi Nịnh giải quyết xong cũng méo phải chuyện tốt lành gì cho cam.
Thôi Nịnh nằm sấp trên giường, mặt hướng ra cửa, vẻ thỏa mãn trên mặt rõ ràng đến mức thằng đàn ông nào nhìn thấy cũng hiểu được ngay. Cậu đặt ánh mắt lên người Khúc Úc Sơn, khiến Khúc Úc Sơn có một loại ảo giác rằng mình chính là con mồi.
Nói là ảo giác là vì khi Khúc Úc Sơn nhìn lại thì thấy ánh mắt Thôi Nịnh vốn chẳng khác biệt gì so với ngày thường, không hề có cảm giác xâm lược như hồi nãy.
Khúc Úc Sơn nén cảm giác kỳ quái trong lòng xuống, sau đấy đến bên giường ngồi. Do đêm nay ngượng thấy bà nên tốc độ bôi thuốc của hắn cứ phải gọi là như tên bắn.
Vừa thoa xong cái định đi luôn, song hắn lại bị Thôi Nịnh túm lấy tay.
Lần này giọng của Thôi Nịnh nó còn trầm hơn cả lần trước, “Anh còn chưa hôn em.”
Khúc Úc Sơn khựng lại, rồi chợt rút mạnh tay về, “Tôi đang bị cảm, cậu ngủ sớm đi, mai còn phải đi học.”
Nói rồi đứng dậy đi luôn, chỉ có điều lúc hạ chân xuống đã vô tình đá phải cái thùng rác dưới chân giường.
Thùng rác lật nghiêng, một đống giấy bị vo viên thành cục lập tức lăn hết ra ngoài, vừa thấy tập đoàn quân giấy hùng hồn này, Khúc Úc Sơn liền vèo cái quay mặt đi, sau đấy sải dài đôi chân bước qua đống giấy rồi chạy thẳng ra ngoài, cũng không giúp Thôi Nịnh nâng thùng rác dậy.
Thôi Nịnh dõi theo bóng dáng chạy trối chết của Khúc Úc Sơn, hầu kết nơi cổ họng khẽ khàng lăn xuống.
———-
Sáng hôm sau vừa mới dậy, Thôi Nịnh đã thấy Sở Lâm xuất hiện trong căn hộ.
Thấy Thôi Nịnh ra khỏi phòng ngủ, Sở Lâm liền nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, “Chào buổi sáng cậu Thôi.”
Thôi Nịnh gật đầu với Sở Lâm rồi lại liếc sang phòng ngủ chính. Sở Lâm đoán ra được ngay tâm tư của Thôi Nịnh, “Ông chủ đi làm rồi, để tôi đưa cậu đến trường.”
Thôi Nịnh cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe thấy điều này, “Vậy làm phiền trợ lý Sở rồi.”
“Không phiền đâu ạ, nhà trọ bên trường cũng đã được dọn dẹp xong xuôi, tối nay cậu Thôi có thể ở đó được luôn rồi.” Sở Lâm bảo.
———–
Sở Lâm biết chuyện Thôi Nịnh từng bị bắt nạt ở trường, nên lúc đưa cậu đến trường, Sở Lâm đã cố ý hỏi xem lát nữa có cần đưa cậu đến hẳn cửa lớp không.
“Không cần đâu, chuyện lần trước chỉ là một tai nạn thôi.”
Thôi Nịnh nói vậy khiến Sở Lâm hơi kinh ngạc, bởi đang lái xe nên y không tiện ngoảnh lại nhìn vẻ mặt của Thôi Nịnh, chỉ có thể cảm thán: “Cậu Thôi tốt bụng thật đấy.”
Biết mình chính là thế thân của người khác, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy sếp hết nắm tay đến bị nguời ta hôn trán, thế mà vẫn sẵn lòng ở bên sếp.
Lúc trước thì mắt bị thương nặng, thế mà giờ vẫn sẵn lòng tha thứ cho bạn học.
Thôi Nịnh thật sự quá rộng lượng và thiện lương.
Sở Lâm tự nhận mình còn lâu mới đạt được đến cảnh giới của Thôi Nịnh
“Tốt bụng?” Thôi Nịnh nhắc lại hai từ này, hình như nghĩ đến chuyện gì, cảm xúc trong mắt cậu dần trở nên phức tạp, “Tôi cũng chẳng tốt lành gì đâu.”
Câu sau cậu nói rất khẽ, cộng với đúng lúc có con xe rửa đường chạy qua nên Sở Lâm không nghe thấy rõ. Khi y hỏi lại thì Thôi Nịnh chỉ nói là, “Hình như gần đến cổng trường rồi.”
————
Đã khá lâu kể từ khi chấn thương xảy ra, Thôi Nịnh không trở lại trường học, đám người Kha Tử Hàng cũng dần dà quay trở lại dáng vẻ vốn có. Mặc dù Triển Hạo đã công khai xin lỗi Thôi Nịnh trước toàn trường, nhưng nạn nhân là Thôi Nịnh thì lại mãi chẳng về trường, cộng thêm với trình độ gáy rồi chém gió bay nóc của Triển Hạo, thì giờ học sinh trong trường đều có suy nghĩ rằng Triển Hạo chính là loại không dễ chọc.
Suy cho cùng thì cũng là thành phần dám tùy tiện đả thương mắt người khác.
Với một người mà nói thì đôi mắt là bộ phận quan trọng đến nhường nào chứ.
Triển Hạo đả thương mắt người ta xong chỉ xin lỗi mỗi một câu trước toàn trường chứ chẳng hề bị đuổi học, riêng chuyện đó thôi cũng đủ để thấy gia cảnh nhà nó gắt cỡ nào.
Dưới cái sự khoác lác ấy, Triển Hạo lại càng thêm phách lối trong trường, tuy nhiên giờ Ban giám hiệu cũng đã để mắt tới nó, nên nó lại càng không để lộ dấu vết gì khi bạo lực hay bắt nạt bạn học.
Chỉ có điều nó lại không ngờ rằng sẽ có ngày Thôi Nịnh trở lại trường, hơn nữa còn về đúng hôm nó đang bắt nạt bạn học.
“Đã lâu không gặp, Triển Hạo.” Thôi Nịnh đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, khẽ nhếch khóe môi nhìn Triển Hạo.