Nghe vậy, Chu Vọng Trác trở nên im lặng, ánh mắt lạnh như ngậm băng. Thấy tình hình đối chọi gay gắt quá, Khúc Úc Sơn bèn kéo tay Thôi Nịnh, “Hình như bà ngoại cậu vừa lên gọi ăn sáng đúng không nhở? Chúng ta xuống trước đi.”
Thôi Nịnh nắm lại tay Khúc Úc Sơn, không chút sợ hãi, lạnh lùng đọ mắt với Chu Vọng Trác, “Ừm.”
Cậu đi chân trần xuống lầu với Khúc Úc Sơn, hai người xuống tầng hai rồi vào phòng ngủ cho khách. Khúc Úc Sơn vào WC đánh răng rửa mặt, Thôi Nịnh cũng bám vào theo, biết Khúc Úc Sơn đang sốt, cậu liền chủ động lấy bàn chải, bóp kem đánh răng ra rồi bảo Khúc Úc Sơn há miệng.
Khúc Úc Sơn tuy người ngợm khó chịu nhưng đánh răng thì vẫn thừa sức, vả lại Thôi Nịnh còn nhỏ tuổi hơn hắn nhiều như thế, hắn liền xấu hổ chối từ, “Tự tôi làm được.”
Hàng mi dài vừa cụp xuống của Thôi Nịnh lại nâng lên, cũng không ép buộc Khúc Úc Sơn nữa, cậu đưa bàn chải cho hắn rồi đứng sang một bên nhìn hắn rửa mặt.
Hiện tại Khúc Úc Sơn đang mặc đồng phục học sinh của cậu, khiến suy nghĩ của cậu dường như lùi lại về cuối năm ngoái. Cái hôm mà Khúc Úc Sơn dẫn cậu đi cưỡi ngựa, dạo ấy cậu mặc quần áo của Khúc Úc Sơn vẫn còn thấy khá rộng.
Còn giờ, Khúc Úc Sơn mặc đồng phục học sinh của cậu lại vừa in.
Sực nhớ tới cảnh Khúc Úc Sơn mặc áo hoodie của Chu Vọng Trác, tâm trạng khó chịu vất vả lắm mới xuôi xuôi được chút lại bắt đầu bùng lên.
Khúc Úc Sơn hãy còn đang sốt nên đầu óc không xoay kịp thời thế, đợi đến lúc đánh răng xong, hắn mới ngớ ra là Thôi Nịnh vẫn còn đang trong cơn giận ngút trời.
Hắn liếc sang Thôi Nịnh, đặt bàn chải đánh răng vào trong cốc, lấy khăn mặt lau qua mặt, xong hết bấy giờ mới bước đến chỗ Thôi Nịnh, “Tôi không biết sao mình lại ở trong phòng của anh ta nữa. Rõ ràng tối qua lúc ngủ vẫn còn là ở phòng này, không hiểu sao lúc tỉnh lại ở trên giường anh ta.”
Thôi Nịnh càng nhíu chặt mày, ở một phương diện nào đó, cậu rõ ràng biết nhiều hơn Khúc Úc Sơn, “Tối qua anh có uống gì không?”
Khúc Úc Sơn nghe xong bèn nhìn vào chiếc bàn cạnh giường, bỗng phát hiện cốc nước trên đó đã không cánh mà bay. Tối qua hắn không uống hết nước, vẫn còn dư lại gần nửa cốc mà.
“Có một cốc nước ở đó, nhưng giờ không thấy đâu rồi.” Khúc Úc Sơn đáp.
Vừa hay lúc này lại vọng vào tiếng gọi của cô giúp việc.
Ban nãy cô giúp việc đã tới gọi một lần nhưng không thấy Khúc Úc Sơn trả lời, tưởng hắn hãy còn ngủ nên đi. Giờ quay lại gọi lần nữa, nhưng chẳng ngờ lại nghe thấy giọng Thôi Nịnh bên trong.
“Đã nghe, ra ngay đây ạ.”
Cô giúp việc nghe mà sững sờ, sau đó thầm cảm thán, đúng là đôi chim cu, mới sáng sớm tinh mơ đã phải tới diện kiến nhau rồi.
Thôi Nịnh đã chắc chắn chính là Chu Vọng Trác giở trò quỷ, nhưng cậu chưa thể vạch trần anh ta ngay được. Bởi một khi vạch trần tra hỏi tại sao lại bỏ thuốc Khúc Úc Sơn, ắt sẽ khiến ông bà ngoại biết chuyện Khúc Úc Sơn đã ngủ trong phòng Chu Vọng Trác cả đêm.
Chu Vọng Trác cũng rõ mười mười chuyện này, nên mới dám phách lối như vậy.
Chính bởi thế mà cả giờ ăn sáng, Thôi Nịnh cũng không hề nể nang mà sa sầm mặt với Chu Vọng Trác. Nhưng bà ngoại cứ không ngừng vô tình chêm dầu vô lửa, gì mà nhiệt độ giảm đột ngột, người già cả như ông bà không sao, mà đám trẻ lại ốm hết cả thế này.
Ý bà là Khúc Úc Sơn và Chu Vọng Trác.
Khúc Úc Sơn sốt cao thấy rõ, hai má đỏ ửng cả lên. Chu Vọng Trác cũng ốm, tuy rằng không nặng như Khúc Úc Sơn, nhưng cũng mặt tái môi nhợt.
Thôi Nịnh nghe xong thì giận xanh cả mặt, nhưng lại không thể phát cáu. Ăn sáng xong, cũng đã đến giờ cậu phải về trường học.
“Để anh đưa hai đứa về.” Chu Vọng Trác nãy giờ vẫn im thin thít bỗng mở miệng.
“Không cần.” Thôi Nịnh thẳng thừng từ chối, không hề nể nang.
Chu Vọng Trác nói, “Tiểu Úc ốm thế này không lái xe được đâu.”
“Chẳng phải anh họ cũng đang ốm sao? Vẫn nên ở nhà đi.” Thôi Nịnh ra vẻ quan tâm, nhưng giọng điệu thì nào có thể, sặc mùi mỉa mai.
“Không sao, không nặng bằng Tiểu Úc, lái xe không thành vấn đề.”
Thấy hai vị này sắp sửa chém nhau đến nơi, Khúc Úc Sơn bèn hợp lý chen ngang, “Tôi gọi tài xế tới, chú ấy sắp đến nơi rồi.”
Ông bà ngoại cũng nhận thấy bầu không khí không ổn, bèn đứng ra hoà giải, “Nhà mình cũng có tài xế, để bà bảo tài xế đưa hai đứa Nịnh Nịnh về cũng được.”
May cái là tài xế nhà Khúc Úc Sơn đã đến, Khúc Úc Sơn vừa vào xe đã gửi tin nhắn cho bác sĩ riêng của nhà mình.
“Không đến bệnh viện khám ạ?” Thôi Nịnh lo lắng bệnh tình của Khúc Úc Sơn, cũng không yên tâm cái cốc nước mất tích kia, cậu sợ thuốc sẽ ảnh hưởng đến thân thể Khúc Úc Sơn.
Nhưng Khúc Úc Sơn cực kỳ khó chịu, thực sự không muốn đến bệnh viện, nên lấy lệ đáp câu: “Không sao đâu, lát bác sĩ Trần sẽ lấy máu đi kiểm tra.”
Đến lúc đỗ ở cổng trường, Khúc Úc Sơn bèn giục Thôi Nịnh vào lớp, còn mình thì về nhà đợi bác sĩ riêng đến, nhưng hắn chẳng ngờ Thôi Nịnh đã xin nghỉ xong xừ nó rồi.
“Xin nghỉ? Cậu còn muốn thi đại học nữa không hả?” Khúc Úc Sơn vừa mới dứt mồm, đã bị một đôi mắt làm cho nghẹn họng.
Về việc thi đại học thì Thôi Nịnh đã có thể khá chắc chắn, hôm nọ giáo viên trường đại học B cũng đã gọi điện mời cậu đến tham quan vào chiều thứ ba tuần sau. Bây giờ cậu còn đến trường học chỉ là để luyện tốc độ làm bài thi thôi.
“Đợi anh hạ sốt rồi đi học.” Thôi Nịnh xị mặt nói.
Bác sĩ riêng đến rất nhanh, nghe Khúc Úc Sơn bảo có thể mình đã bị hạ thuốc, đầu tiên là trích một ống máu của hắn, sau cẩn thận kiểm tra tình trạng của Khúc Úc Sơn.
“Không có gì đáng ngại, tiêm một mũi hạ sốt rồi uống thuốc là ok.” Bác sĩ bảo.
Chỗ tiêm hạ sốt lần này là mông. Thực tình Khúc Úc Sơn cũng đã từng bị tiêm mông trước mặt Thôi Nịnh, nhưng lần này cảm giác lại hoàn toàn khác với lần trước, lần trước hắn còn mặt dày hết chỗ nói bảo người ta gãi hộ cái mông ngứa.
Còn lần này, vừa mới rút kim hắn đã đòi kéo quần lên ngay, song đã bị cản lại.
“Từ đã, máu vẫn đang chảy.” Bác sĩ vội bảo.
Thôi Nịnh giúp hắn ấn bông thấm máu, cũng bồi thêm câu: “Đúng đấy, đừng động linh tinh.”
Bác sĩ riêng để lại thuốc, dặn dò Thôi Nịnh thêm vài câu rồi cầm theo ống máu rời đi. Khúc Úc Sơn nằm sấp trên giường, nghe thấy tiếng đóng cửa, liền vặn cổ ngoảnh lại nhìn mông, “Được chưa?”
Thôi Nịnh nhấc miếng bông lên, nhìn lỗ máu nhỏ trên cánh mông trắng tròn như quả cầu tuyết, thấy không còn rỉ máu nữa mới nói, “Được rồi.” Vừa dứt lời, đã thấy Khúc Úc Sơn vội vã kéo quần lên – máu ghen của cậu tức khắc lại xộc lên đầu – hôm nay Khúc Úc Sơn đã MẶC ÁO HOODIE của Chu Vọng Trác!
Cậu giận lắm, lại kéo quần xuống rồi vỗ bẹp một cái xuống quả mông không bị tiêm của Khúc Úc Sơn.
Ăn một phát vỗ, quả cầu tuyết tức thì run lẩy bẩy.
Khúc Úc Sơn ngượng chết mất thôi, không những đỏ mặt mà còn đỏ phừng phừng cả
toàn thân, quắn quýt kéo quần lại rồi ù cái lủi vào chăn trốn.
Trốn được chục giây, bỗng ngớ ra phản ứng của mình phèn quá, phải thò đầu ra mắng vô mặt Thôi Nịnh làm này coi được không chứ. Nói là làm, hắn bèn chui đầu ra, cơ mà người ta chui xừ vào bếp mất rồi còn đâu.
Lỡ mất cơ hội giáo dục tốt nhất, Khúc Úc Sơn đành phải rúc lại về chăn. Đương mơ mơ ngủ, Thôi Nịnh đã quay lại.
“Uống thuốc đã rồi hẵng ngủ.”
Khúc Úc Sơn nghe lời làm theo, uống thuốc xong lại nằm xuống. Thuốc này hình như có tác dụng ru ngủ khá mạnh, chưa uống thì chỉ hơi buồn ngủ, uống xong cái là ngủ say như chết mấy tiếng đồng hồ phải nhờ Thôi Nịnh gọi dậy.
“Dậy ăn cơm nào Úc Úc.”
Khúc Úc Sơn vẫn còn buồn ngủ, ứ chịu dậy, trở mình muốn ngủ tiếp. Thôi Nịnh sửng sốt khi được chứng kiến dáng vẻ kỳ kèo ngủ thêm như con nít của Khúc Úc Sơn, chốc sau vẻ mặt thúi tệ suốt từ nãy đến giờ cũng dịu đi. Cậu mím môi, cúi xuống và kéo cái chăn đang che nửa mặt của Khúc Úc Sơn ra.
Đôi môi khẽ khàng xà xuống như lông vũ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mi mắt Khúc Úc Sơn.
Mang theo hơi ấm, nóng bỏng và ẩm ướt, tựa một đốm lửa nhỏ.
Khúc Úc Sơn cau mày muốn rúc vào chăn trốn, nhưng trốn sao cũng không được, người đang hôn hắn cứ như Thao Thiết muốn nuốt chửng hắn ấy, hắn tức mà hắn phải mở bừng mắt ra luôn á. Sốt cao khiến đôi mắt hắn ướt nhẹp, sắc da tái nhợt nhưng cánh môi lại phiếm đỏ cực kỳ.
Hắn muốn quát lên, nhưng còn chưa kịp quát, cậu trai trẻ bên cạnh đã dịu dàng lên tiếng, “Ăn cơm xong rồi hẵng ngủ tiếp, không là hại dạ dày. Nếu anh không muốn dậy thì em bưng vào đút cho anh nhé?”
Khúc Úc Sơn: “…”
Hắn đành nuốt câu mắng mỏ lại họng, “Dậy đây.”
Bữa trưa do Thôi Nịnh nấu, bởi Khúc Úc Sơn bị ốm nên cậu đặc biệt nấu cháo rau cải xanh cho hắn dễ ăn. Tài nghệ nấu ăn đỉnh khỏi bàn nên Khúc Úc Sơn ăn rất ngon mặc dù đang ốm, còn ăn thêm nửa bát nữa, nửa còn lại được Thôi Nịnh cầm lên ăn nốt.
Đây là lần thứ hai Khúc Úc Sơn tận mắt chứng kiến cảnh Thôi Nịnh ăn cơm thừa của hắn. Mẹ hắn cũng có thói quen bỏ lại miếng cuối, hồi nhỏ nhìn thấy ba ăn cơm thừa của mẹ cũng không cảm thấy gì, còn giờ thấy Thôi Nịnh ăn lại của mình, hắn lại thấy rất kỳ dị.
Hắn muốn bảo Thôi Nịnh dẹp trò này đi, nhưng phải nói sao bây giờ, lỡ là do Thôi Nịnh không quen nhìn người khác bỏ thừa đồ ăn thì sao?
Sau khi ăn xong, Khúc Úc Sơn cũng không muốn ngủ nữa, vừa khéo nay là cuối tuần nên không phải đến công ty. Hắn ngồi xuống sofa xem TV, Thôi Nịnh liền đi tới.
Cậu đặt đĩa hoa quả đã được bổ vừa miệng xuống trước mặt Khúc Úc Sơn, chu đáo nhét dĩa vào tay hắn xong mới xuống bếp rửa bát dọn dẹp.
Khúc Úc Sơn quay sang nhìn Thôi Nịnh đã đi vào bếp, rồi lặng lẽ xiên một miếng táo bỏ vào mồm.
Hắn được một học sinh cấp ba chăm như chăm con thế này là không ổn lắm đúng không?
Uống thêm miếng trà xanh nữa.
Ui chà, ngon quá ta ơi.
——-
Bác sĩ riêng đã mang máu của Khúc Úc Sơn đi xét nghiệm, nhưng kết quả cho thấy không hề có loại thuốc lạ nào trong máu Khúc Úc Sơn.
Nhận được kết quả này khiến Khúc Úc Sơn cũng có phần bối rối. Kỳ thực hắn không hề có chút ký ức nào về việc đến phòng Chu Vọng Trác, chả có nhẽ hắn bị mộng du?
Đùa nhau à, hắn có bị mộng du bao giờ đâu. Nếu hắn mà bị thật thì ba hắn đã bảo hắn từ đời nào rồi.
Thôi Nịnh biết kết quả xong liền đưa Khúc Úc Sơn đến bệnh viện gần nhất xét nghiệm lại, song vẫn chẳng xét được ra cái gì.
Không tìm ra, vậy rất có thể là Chu Vọng Trác không bỏ thuốc, nếu thế thì…
Bỗng đối diện với ánh mắt bất chợt lia sang của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn giật cả nảy, vội vã giải thích: “… Tôi chắc chắn không chủ động mò sang phòng anh ta đâu nhá.”
Thôi Nịnh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt ra chiều suy tư, “Tuần sau anh đừng đến đó nữa, mình em đi thôi, nhưng anh cũng đừng ở một mình, về nhà với bác Khúc vài ngày cũng được. À không, anh cứ ở đây đi, anh ta hẳn không biết anh ở đây đâu.”
Lần thứ hai tới nhà ông bà ngoại, Thôi Nịnh không thấy Chu Vọng Trác đến, cũng biết nay anh sẽ không đến, cậu liền gọi ngay cho Khúc Úc Sơn.
“Úc Úc, anh có đang ở nhà không?”
Khúc Úc Sơn uốn nắn cách gọi của Thôi Nịnh trước, “Đừng có mà gọi là Úc Úc nữa. Đang ở nhà đây.”
“Anh nhớ khóa kỹ cửa nhé, giám sát ở cửa đã mở chưa?” Thôi Nịnh hỏi.
Khúc Úc Sơn đương định trả lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
“Có ai ở nhà không? Thu tiền gas đây.” Người ngoài cửa gọi.
Không chỉ Khúc Úc Sơn nghe thấy, mà Thôi Nịnh ở bên kia cũng nghe thấy tiếng gọi này.
“Anh đừng lên tiếng.” Thôi Nịnh vội bảo, “Đợi em về.”
Khúc Úc Sơn bỗng thấy mình sao mà giống chú thỏ trắng bé nhỏ khi mẹ vắng nhà quá, có điều Thôi Nịnh nghiêm túc như vậy làm hắn cũng không dám trái lời.
Người ngoài cửa gọi ba lần, không thấy ai trả lời liền rời đi.
Một lúc sau Khúc Úc Sơn lại nhận được điện thoại của Sở Lâm. Sở Lâm bảo đang đứng ở dưới lầu, có một văn kiện gấp cần Khúc Úc Sơn ký tên.
“Cậu lên thẳng nhà đi.” Khúc Úc Sơn bảo Sở Lâm.
Giọng Sở Lâm có phần mơ hồ, rè rè không rõ, như thể tín hiệu không được tốt, “Ông chủ ra mở cửa đi.”