*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không có công cụ nào ở nhà, tất nhiên là không thể làm được ra ngô ra khoai gì rồi. Nhưng ngoại trừ bước cuối cùng, thì tất cả các bước le ve khác đều đã được hai người làm hết.
Thôi Nịnh ôm chàng trai ấy vào lòng một cách thỏa mãn, cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ đã chuyển thành mưa nhỏ, tí tách rả rích đáp lên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Cậu khẽ ngước mắt chiêm ngưỡng màn mưa, rồi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hôn bờ vai trần trước mặt.
Khúc Úc Sơn đã ngủ.
Cái nhìn của Thôi Nịnh càng thêm tình, đồng thời nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra ban nãy.
Xưa nay đều là cậu chủ động hôn Khúc Úc Sơn và ép đối phương phải tiếp nhận cái hôn của mình, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Khúc Úc Sơn đáp lại cậu. Ngay khoảnh khắc ấy, Thôi Nịnh những tưởng mình đang mơ, Úc Úc của cậu đã chủ động ôm lấy cổ cậu, còn hé mở đôi môi.
Bất tri bất giác, Thôi Nịnh cũng đã thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi cậu tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.
Trên giường chỉ còn mỗi mình cậu, Khúc Úc Sơn đã đi rồi.
Thành thật mà nói thì đây không phải là lần đầu Thôi Nịnh gặp phải tình huống này, đâm ra cậu đã bình tĩnh hơn nhiều. Cậu xuống giường tắm rửa, rồi dọn dẹp sofa và tấm thảm lộn xộn tối qua.
Bánh sinh nhật hãy còn ở trên bàn, và mới được ăn một miếng nhỏ.
Nhìn vào góc khuyết thiếu của cái bánh, hình ảnh đôi môi dính kem của Khúc Úc Sơn lại tràn vào tâm trí Thôi Nịnh.
Hồng hồng, trắng trắng, mỹ lệ và khêu gợi.
Trong lúc ăn sáng, Thôi Nịnh gửi một tin nhắn cho Khúc Úc Sơn.
“Em biết anh sẽ không thể chấp nhận được ngay, nhưng em vẫn sẽ luôn ở đây chờ anh.”
Rồi cái sự bình tĩnh của cậu cũng chẳng giữ được bao lâu, bởi Sở Lâm đã đột ngột xuất hiện.
“Chào buổi sáng cậu Thôi, tôi đến đưa cậu ra sân bay.”
Thôi Nịnh cau mày, “Đến sân bay làm gì?”
Sở Lâm lấy ra một tờ giấy, là một tờ đơn đăng ký, trong đó viết rằng Thôi Nịnh đã đăng ký tham gia khóa trại hè ở Mỹ kéo dài một tháng.
Trại hè này rất nổi tiếng, quy tụ những học sinh cấp ba hoặc những thí sinh vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học đến từ nhiều nước khác nhau, chỉ tính riêng phí đăng ký thôi đã lên đến hàng chục nghìn.
“Ông chủ sợ cậu nghỉ hè chán nên đã đăng ký tham gia cho cậu. Nghe nói trại hè này có rất nhiều hoạt động, có thể vừa học vừa chơi đó, chắc chắn cậu sẽ thích.” Sở Lâm chào hàng cực chuyên nghiệp.
Thôi Nịnh càng lúc càng sa sầm mặt mày, nhất là khi nhìn thấy thời gian đăng ký chính là ngày hôm nay. Chuyện hôm qua lại là do cậu tưởng bở, Khúc Úc Sơn ghét đến mức không thèm nhìn mặt cậu nữa nên phải nhanh chóng ném cậu sang Mỹ?
Thôi Nịnh lấy điện thoại ra gọi cho Khúc Úc Sơn, quả nhiên không người tiếp máy. Sở Lâm đứng bên cạnh cũng phát hiện ra tâm trạng Thôi Nịnh không ổn, y suy tư chốc lát rồi nói: “Cậu Thôi, hay là chúng ta cứ ra sân bay đã đi? Nếu còn không đi e sẽ muộn mất, cũng chỉ là đi chơi một tháng thôi mà.”
Không hiểu sao Thôi Nịnh chợt thấy ức nghẹn cực kỳ, cậu nghĩ đến chuyện Khúc Úc Sơn sẵn lòng tha thứ cho loại người như Chu Vọng Trác, nhưng lại không chịu gặp mặt cậu.
Cho dù chỉ là nghe điện thoại rồi nói một lời với cậu, không, chỉ cần nhận cuộc gọi của cậu thôi cũng được.
Gọi liên tiếp hơn chục cuộc, cuối cùng cũng khiến Khúc Úc Sơn tắt máy.
Đôi mắt dưới cặp kính của Sở Lâm chợt lóe, kìm lòng không đặng mà nghĩ tình yêu của trai trẻ thật đúng là mãnh liệt, hồi sáng vừa mới thấy ông chủ đã khiến y hết cả hồn.
Y chưa từng cảm nhận được cái cảm giác lạ lùng này ở ông chủ cả.
Phải hình dung thế nào nhỉ? Vừa suy tàn vừa rực rỡ.
Sau khi nghe tin trại hè này tiêu tốn hàng trăm nghìn của Khúc Úc Sơn, Sở Lâm liền dẫn theo Thôi Nịnh đang phừng phừng lửa giận lên đường đến sân bay, trên đường đi không thể đếm được cậu đã gọi cho Khúc Úc Sơn bao nhiêu cuộc, nhưng mãi cho đến khi lên máy bay, Khúc Úc Sơn cũng không mở máy.
Trái tim non nớt của chàng thiếu nam Thôi Nịnh lại vỡ tan tành một lần nữa trên chuyến bay sang Mỹ, rồi xong, đến Mỹ, tim vỡ trực tiếp biến thành tim nát luôn.
Bởi Thôi Nịnh phát hiện ra Khúc Úc Sơn đã cho cậu vào blacklist, không chỉ là số điện thoại di động, mà còn cả WeChat.
Thôi Nịnh: “…”
Được, Khúc Úc Sơn cứ chờ đó cho cậu.
(Cậu sẽ cho anh biết thế nào là lễ hội:)))))))———–
Cuộc sống ở Mỹ rất nhàm chán đối với Thôi Nịnh. Nơi đây họ áp dụng phương pháp dạy học toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần. Ngoài kiến thức trên lớp thì đều sẽ đặt trọng tâm ở các hoạt động khác, ví dụ như cưỡi ngựa, bóng chày và âm nhạc.
Thành phần tham gia trại hè này đều là rich kid, ngoài điểm chung này ra thì bọn nó còn là một lũ lêu lổng bị người lớn tống cổ đi. Người lớn đã quá bất lực với bọn nó nên dứt khoát tống thẳng bọn nó sang đây.
Mấy đứa rich kid như này đều là loại ngang ngược, đứa sau còn láo toét hơn đứa trước, và đều chẳng phải loại tử tế gì cho cam.
Thôi Nịnh là người châu Á, vả lại còn đẹp còn ngon, bởi vậy mà vừa mới đến nơi chưa được mấy ngày đã bị theo dõi.
“Hey, nghe nói điểm mày khá khẩm ra phết, giáo viên ở đây đều khen mày đấy.” Đứa chặn Thôi Nịnh là một thằng nhóc tóc vàng. Trại hè cấm hút thuốc, thế nhưng thằng đó lại ngang nhiên kẹp một điếu thuốc đang cháy rồi hít một hơi, sau đó phun thẳng một vòng khói vào mặt Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh lạnh lùng lui ra ngoài, phớt lờ nó. Thế nhưng cái lũ bè đảng của thằng nhóc tóc vàng lại tản ra rồi vây cậu lại ở giữa.
“Bọn tao nói chuyện với mày chính là chấm mày rồi đấy. Nhóc con, tối muốn đến phòng tao làm nháy không?” Thằng nhóc tóc vàng ăn nói tục tĩu, bè đảng bên cạnh cũng hiểu ngầm mà cười hô hố với nhau, còn huýt sáo oang oang cả lên.
Mà phản ứng của Thôi Nịnh dành cho chúng nó lại chỉ là chán ghét, một lũ súc vật óc t*ng trùng n*ng cec tởm lợm.
Nhưng câu nói tiếp theo của thằng kia đã khiến cậu phải khựng lại.
“Baby à, lúc nào cưng cũng bày ra cái vẻ thất tình đó là sao, bị đá hả? Xời thế thì lại là ngon, để anh chiều cưng ha. Cưng nên biết là chỗ này đều là phường hư hỏng thôi, giáo viên không care được hết đâu.”
Hai chữ “thất tình” quả nhiên đã giẫm trúng đuôi Thôi Nịnh, mắt cậu thoắt cái tối sầm có thể thấy bằng mắt thường. Cậu quay đầu hỏi thằng nhóc tóc vàng mặt đang câng câng, “Phòng mày số bao nhiêu?”
——-
Buổi tối.
Thôi Nịnh có mặt đúng giờ hẹn, cửa vừa mở đã thấy thân dưới thằng nhóc tóc vàng chỉ được quấn lỏng lẻo bằng một cái khăn tắm, thấy cậu đến, nó lập tức lộ ra nụ cười xấu xa, rồi còn định duỗi tay kéo cậu vào.
Thôi Nịnh tránh đi, bước vào phòng và khóa cửa lại.
Đúng như lời thằng nhóc này nói, giáo viên của trại hè này không thể quản được nhiều chuyện, đối với lũ rich kid này thì họ cũng không dám đắc tội, trái lại còn mắt nhắm mắt mở lấp liếm cho chúng nó.
Chỉ cần đừng làm ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì giáo viên cũng mặc kệ.
Thấy Thôi Nịnh chủ động khóa cửa, thằng nhóc tóc vàng liền huýt sáo, rồi vênh vênh váo váo vỗ vỗ khăn tắm của mình, “Em thật là đáng yêu baby à, có muốn đi tắm trước không?”
“Khỏi.” Ánh mắt Thôi Nịnh trở nên lạnh lùng.
Phòng sát bên cũng đang có một đám người đang ở, chúng nó đều là bè đảng của thằng nhóc tóc vàng. Biết Thôi Nịnh đến thật, bọn nó liền áp sát tai vào tường tính nghe ngóng thanh âm của người đẹp phương Đông.
Bọn nó không ngờ Thôi Nịnh lại dễ dàng vào tròng thế, nên cũng có phần tiếc rẻ. Đứa nào đứa nấy đều nghĩ phải chăng người đề cập đến vấn đề này trước là mình thì ôi thôi tốt xiết bao, thế thì tối nay kẻ được thưởng thức người đẹp phương Đông ấy chính là mình rồi.
Trại hè thu phí cao nên ký túc chuẩn bị cho học sinh được cách âm rất tốt, bọn nó dựa tường mãi mà chả hóng được gì, đành chán nản từ bỏ.
“Dẹp mẹ đi, nghe
cái vẹo gì, ra ngoài chơi đê?”
Mấy đứa đang xúm xụm lại bàn nhau xem nên đi đâu chơi, thì di động của một đứa bỗng nhiên đổ chuông.
“Mau… đến cứu bố!” Là giọng của thằng nhóc tóc vàng.
Bọn nó tưởng thằng tồi kia gọi đến để lấy le, bèn khịa đôi câu: “Cứu mày như nào? Tao thấy mày cũng đâu muốn bọn tao đến cứu?”
“Fuck, câm con mẹ cái giọng đấy đi!” Thằng nhóc tóc vàng đau đớn hít một hơi, “Ditcu thằng chó kia cho bố ăn hành đây này!”
Thời điểm đám bè đảng tìm được thằng nhóc tóc vàng thì đã thấy nó đang nằm co ro dưới đất, mặt mũi sưng bầm, hai tay còn đang ôm lấy họa mi đã ngừng hót.
Thôi Nịnh nhận lời đến cuộc hẹn, nhưng là đến cuộc hẹn để cho thằng nhóc tóc vàng một trận nhừ tử.
Cậu ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đấm xong còn tặng thêm họa mi của thằng nhóc tóc vàng một bó hành nữa khiến thằng tóc vàng đau đến đứng hình luôn.
Đưa thằng tóc vàng đến phòng khám xong, bọn nó bèn bàn nhau tìm Thôi Nịnh tính sổ. Thành thật mà nói thì lũ tóc vàng này đều là rich kid, ỷ vào gia thế cả anh em tao đông để đi bắt nạt bạn bè, chứ thực ra cái trình độ đánh đấm chỉ có nát thôi rồi.
Đặc biệt là trong lần tìm Thôi Nịnh tính sổ này, điều đó đã được khẳng định.
Nhân lúc không ai chú ý, bọn nó đã chặn Thôi Nịnh ở một góc khuất. Mới vừa gáy được hai câu rồi bắt Thôi Nịnh phải quỳ xuống xin lỗi, Thôi Nịnh đã túm ngay cái thằng lần trước huýt sáo rồi bón cho nó một đấm vào mồm. Bọn nó sững người, muốn cùng nhau hội đồng Thôi Nịnh, song Thôi Nịnh lại cứ nhè cái thằng huýt sáo mà đấm mà đá, cực kỳ hăng máu.
Thằng huýt sáo đã bị Thôi Nịnh đánh cho bẹp dí trên đất, cổ họng phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế, dù gì cũng là hạng được cưng chiều ở nhà, sao có thể chịu được đau đớn như này. Mấy đứa kia thấy không đánh lại được, đành phải xin Thôi Nịnh dừng tay.
Thôi Nịnh chậm rãi thả thằng nhóc huýt sáo ra. Thực ra trông cậu cũng chẳng khá hơn thằng nhóc đó bao nhiêu, cũng phải ăn đến mấy cú đấm cú đá chứ đùa, nhưng cậu lại chẳng mảy may để ý. Thôi Nịnh đứng dậy, tùy tiện lấy mu bàn tay lau đi vệt máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Hoan nghênh chúng mày lại tới tìm tao.”
Cậu đang sầu vì không có gì giết thời gian đây.
Bạo lực và tình dục thực ra ở mức độ nào đó là khá giống nhau, đều là để phát tiết tinh lực, vậy nên mấy thằng óc chó kia đến càng nhiều càng tốt.
Bọn nhóc kia về nhà ngẫm thấy mình thật quá kém tắm, đông thế mà cũng không hội đồng được một mình Thôi Nịnh, còn bị nó hù cho tí thì tè ra quần.
Ok, thích đánh tiếp thì chiều!
———
Trong nước.
Khúc Úc Sơn đang nhìn chằm chằm vào di động trong tay, đã hơn mười ngày trôi qua kể từ hôm xảy ra chuyện đó. Suốt mười ngày dài đằng đẵng này, hắn vẫn chẳng biết phải đối mặt với Thôi Nịnh thế nào.
Hôm đó, hắn và Thôi Nịnh đã vồ vập vào nhau rồi lăn lộn trên thảm, trên sofa, thậm chí còn lên cả giường. Chỉ mới nhớ lại thôi mà mặt hắn đã rực như gấc chín, khoảng thời gian này hắn cũng không dám về nhà vì không có mặt mũi nào đối mặt với bãi chiến trường ấy cả.
Vãi thật sự, hắn đã làm bẩn hết nội thất trong nhà luôn rồi.
Than ôi cái thân tôi.
Thành thật mà nói thì chuyện khiến Khúc Úc Sơn không chấp nhận được không phải là chuyện hắn và Thôi Nịnh vồ vập lấy nhau, mà là chuyện hôm ấy hắn đã cực kỳ hưởng thụ cơ.
Không chỉ hưởng thụ nắm lấy tóc Thôi Nịnh, mà còn “Mộc qua người tặng trái chua/Quỳnh giao bạch ngọc xin đưa lại người”[1] kiểu “cho chú mượn tạm bàn tay anh đấy.”
[1] Hai câu thơ trên được dịch bởi em SCDN Hai câu thơ gốc được trích từ bài Mộc qua 2 của Khổng Tử.Đầu ngã dĩ mộc đào.Báo chi dĩ quỳnh dao.Phỉ báo dã,Vĩnh dĩ vi hảo dã.Dịch nghĩa:Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát).Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.Chẳng phải là để báo đáp,Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy. (Nguồn: Thi viện.)Cũng muốn chết mất thôi.
Sao hắn có thể như thế được chứ?
Thôi Nịnh mới bao lớn hả?!
Rõ ràng là hắn coi và đối xử với Thôi Nịnh như đứa con trai nuôi bé bỏng cơ mà.
Toang rồi, đây là một con đường lệch lạc, hắn phải uốn thẳng lại thôi.
Bây giờ cầm điện thoại lên gọi cho Thôi Nịnh và nói rõ hôm đó là hắn đã say khướt nên mới làm như vậy, cũng như khuyên Thôi Nịnh đừng nên bận tâm gì cả, sau này mối quan hệ của chúng mình vẫn y như hiện tại, không thay đổi gì đâu ha.
Song, nghĩ là nghĩ thế chứ thực tế là hắn nào có làm được, ngón tay dí vào danh bạ hồi lâu cũng chẳng dám lôi số điện thoại đó ra khỏi blacklist.
Khúc Úc Sơn chưa nghĩ được ra đối sách để đối mặt với Thôi Nịnh, nên đành phải lựa chọn làm rùa rụt cổ.
Thôi dẹp đê dẹp đê, vẫn nên tập trung vào sự nghiệp thì hơn.
Và nhờ thế mà Khúc Úc Sơn đã bắt đầu trên con đường phấn đấu vì sự nghiệp. Còn ở phía bên kia bờ đại dương, Thôi Nịnh lại đang trải qua một cuộc sống kiểu khác ——
Ấy chính là trong lớp thì luyện óc, mà tan học thì luyện tay chân.
Một ngày sau khi kết quả thi vào đại học được công bố, Sở Lâm đã gọi điện chúc mừng Thôi Nịnh và hỏi dò xem Thôi Nịnh định nộp nguyện vọng vào trường nào.
Giọng điệu trong điện thoại của Thôi Nịnh có phần méo mó, “Anh ta bảo anh hỏi tôi chứ gì, thế anh ta muốn tôi nộp vào trường nào?”
Sở Lâm không ngờ Thôi Nịnh lại thông minh như thế, y trầm tư chốc lát rồi thật thà nói: “Ông chủ bảo rằng với số điểm như thế của cậu thì hoàn toàn có thể nộp được vào những trường top đầu, mà tốt nhất là trường đại học ở thành phố H.”
Thành phố H và thành phố B cách nhau phải đến hai giờ ngồi máy bay.
Một phía bắc và một phía nam.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn trợ lý Sở, tôi còn có chút việc nên cúp máy trước nhé.” Thôi Nịnh cúp máy, nhướn hàng mi dài nhìn đám người trước mặt, thong thả đặt di động sang một bên.
Giọng điệu lạnh lùng, ngữ khí khinh thường, xoa xoa cổ tay, “Tao phải về điền nguyện vọng rồi, chúng mày lên cả thể đi.”