Việc tìm kiếm công cụ phụ trợ ngốn khá nhiều thời gian của Khúc Úc Sơn.
Nếu dùng thẳng dây thừng để trói thì sẽ lằn vào tay chân gây đau, thắt lưng da cũng thế, thứ thích hợp hơn cả chỉ có mỗi cà vạt, còn khóa mồm thì sẽ dùng khăn lụa, tránh cho Thôi Nịnh lại dùng hoa ngôn xảo ngữ mà lừa hắn.
Vừa chuẩn bị xong ngon lành thì cửa WC cũng bật mở.
Khúc Úc Sơn quay đầu ngó, đập ngay vào mắt hắn là hình ảnh Thôi Nịnh khoác áo choàng tắm bước ra.
Áo choàng tắm này là của Khúc Úc Sơn.
Bắt gặp cái nhìn lom lom của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh bèn giải thích trước: “Em quên cầm theo quần áo mới vào.”
Khúc Úc Sơn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo cậu về giường: “Lát tôi sẽ dùng mấy thứ này trói chặt em, em có ý kiến gì không?”
Thôi Nịnh nhìn cà vạt và tấm khăn lụa Khúc Úc Sơn đang cầm, trong lòng tức thì hiểu rõ. Cậu giữ nguyên trạng thái, im lặng lắc đầu.
Hành vi trói người thế này, thú thực cũng là lần đầu tiên Khúc Úc Sơn làm. Hắn bảo Thôi Nịnh nằm xuống, bỗng chợt phát hiện ra một bug lớn, ấy là cuối giường này không có thanh vịn, mà đầu giường cũng chỉ có gối mềm oặt, thế này thì có trói vào giường bằng mắt. Muốn trói thì cũng chỉ có thể quặp hai tay vào nhau rồi buộc vào thôi.
Chỉ trói được mỗi tay…
Khúc Úc Sơn bắt đầu do dự, tính hay là tạm hoãn đêm nay, vả lại ba hắn vẫn còn đang ở nhà, lỡ để ba hắn nghe thấy động tĩnh ở đây thì cái mặt này của hắn cũng coi như vứt.
Đương lúc xoắn xuýt, Thôi Nịnh bỗng cất tiếng.
“Úc Úc, anh không muốn làm nữa ạ?” Giọng Thôi Nịnh nghe có vẻ hơi khoái trí thì phải.
Khúc Úc Sơn nghe xong liền không do dự nữa.
Làm chứ! Phải làm!
Muốn làm công thì sao có thể sợ đầu sợ đuôi như thế?!
Hôm nay hắn mà không nhào Thôi Nịnh đến gào khóc xin tha như hắn hôm nọ thì hắn sẽ viết ngược tên mình thành “Khúc bi ca từ núi rừng” luôn.
Khúc Úc Sơn nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết Bá tổng hắn từng đọc, khi bé thụ đã tắm táp thơm tho xong và lên giường nằm cho ráo nước thì đầu tiên hắn sẽ phải làm abc gì, kế tiếp làm xyz gì.
Mới vừa lột vỏ đã đi thẳng vào vấn đề thì thô tục quá, với cũng chẳng có tính nghệ thuật, hắn không thích thế.
Khúc Úc Sơn lặng lẽ phác họa bản nháp trong đầu rồi nhảy lên giường. Hắn hạ người xuống, đối diện với mắt Thôi Nịnh.
Sau khi nhìn nhau đắm đuối như con cá chuối gần một phút, Khúc Úc Sơn không nhịn được nói trước: “Sao mắt em mở to thế?” Ủa, không phải nên e thẹn không dám nhìn sâu vào đôi mắt hắn hở?
Mỗi lần bé thụ làm chuyện ấy đều ngượng đến cháy cả mặt mà.
Thôi Nịnh này bị sao vậy trời? Hau háu nhìn hắn làm hắn tưởng mặt mình bị dính gì chứ.
Nghe vậy, hàng mi dài của Thôi Nịnh rốt cuộc cũng run lên, nhưng lời nói ra lại thành, “Tại Úc Úc đẹp quá, em không nhịn được.”
Khúc Úc Sơn nhíu mày, vừa định nói Thôi Nịnh miêu tả sai từ rồi, liền nghe được Thôi Nịnh bổ sung, “Còn rất thơm nữa.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Đinh công mệnh!
Cái thằng dê con này!
Khúc Úc Sơn bị ép phải đỏ hây đôi má, hắn ngồi bật dậy, bàn tay siết cà vạt thoáng buông lỏng, đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống, hắn mới lại nhìn cậu trai đang nằm trên giường.
Lần này hắn khôn hơn rồi, trước tiên lấy khăn lụa bịt mồm Thôi Nịnh lại không cho cậu xàm ngôn cái đã.
“Không cho nói nữa, bao giờ khăn tháo hẵng nói.” Nói rồi lại trói hai tay Thôi Nịnh vào nhau. Thôi Nịnh tỏ ra rất hợp tác, chủ động đưa tay ra rồi tự giác đặt lên đầu, một bộ mặc Khúc Úc Sơn mần thịt.
Khúc Úc Sơn thấy cậu phối hợp thế thì lại càng thấy lo, cứ luôn cảm thấy đằng trước đang có một cái hố to chờ hắn nhảy. Bị trói tay cả bịt mồm như cá nằm trên thớt dư này rồi chắc sẽ không bật lại được hắn đâu nhỉ?
Khúc Úc Sơn cố nén nỗi bất an trong lòng xuống, quyết định phát động cuộc tổng tấn công. Hắn sấn đến gần Thôi Nịnh rồi thử hôn cậu trước. Đầu tiên là đôi má, tiếp đến là hai cánh môi mềm, nhưng miệng cậu đang bị bịt, hắn đành phải tháo khăn lụa ra để hôn.
Đôi môi Thôi Nịnh được thả, Khúc Úc Sơn thoáng chần chừ, hồi lâu sau mới tiếp tục.
Chưa hôn được bao lâu, Khúc Úc Sơn chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt chẳng biết đã trở nên ướt át tự lúc nào. Hắn hơi thẹn thùng mím môi, nhỏ giọng nói: “Em không được chủ động.”
Hầu kết nơi cổ họng của Thôi Nịnh lăn lên xuống một lượt, rồi cậu gật đầu.
Đương lúc Khúc Úc Sơn chuẩn bị làm lại, cửa phòng hắn đột ngột bị mở ra.
Ba Khúc ngồi dưới tầng chờ mãi, ông biết Thôi Nịnh cả Khúc Úc Sơn cãi nhau, giờ thấy hai đứa cứ mãi ở trên phòng chẳng có động tĩnh gì, ông liền lo ngay ngáy, bèn đi lên xem tình hình thế nào.
“Tiểu Sơn, Tiểu Nịnh, hai đứa có xuống lầu ăn…” Lời còn chưa dứt, cửa đã đóng cái rầm.
Ba Khúc có một tật xấu là rất thích mở cửa xông thẳng vào phòng Khúc Úc Sơn. Thực ra đây là cách hồi xưa ông hay dùng để kiểm tra đột xuất xem Khúc Úc Sơn đang chơi hay học bài. Khi đã lớn, mặc dù Khúc Úc Sơn đã bảo mỏi mồm không biết bao lần rồi nhưng ông vẫn mãi chẳng sửa được cái thói quen này.
Ba Khúc đứng ngoài cửa mà tim đập thùm thụp, trời ơi, ông vừa mới nhìn thấy cái gì?
Con trai ông trói Thôi Nịnh trên giường?
Còn lấy khăn bịt mồm lại nữa?!
Con trai ông đích thị là tay chơi!
Mặt mũi Ba Khúc không biết nên tả kiểu gì, ông lao xuống tầng như chạy trốn, còn dặn cô giúp việc đừng mang hoa quả lên phòng Khúc Úc Sơn nữa.
Cũng trong cùng ngày, nhờ sự cố trên mà ba Khúc cuối cùng cũng chịu sửa cái thói quen mở thẳng cửa phòng Khúc Úc Sơn.
Còn ở trong phòng thì thế này:
Khúc Úc Sơn: “…”
Tuy lúc nghe thấy tiếng ba Khúc vọt vào, hắn đã lanh tay kéo chăn đắp lên người Thôi Nịnh, nhưng hiển nhiên vẫn quá muộn.
Thôi Nịnh ngoắc người ló đầu ra, nhìn về phía cửa rồi nói nhỏ: “Úc Úc, hình như ba anh nhìn thấy rồi, có cần xuống giải thích với ông không ạ?”
“Không… không cần.” Khúc Úc Sơn đỡ trán, giờ sao mà còn mặt mũi gặp ba hắn nữa đây? Nãy hắn quên khóa cửa thật hả?
Hắn liếc sang Thôi Nịnh vẫn đang bị trói tay, thôi, tối nay hắn chịu thật rồi, đành phải cởi trói cho Thôi Nịnh.
Là do hắn chủ động không làm nữa nên cũng chẳng còn cớ mà cáu Thôi Nịnh, chỉ đành nói với cậu mấy câu: “Hôm nay tạm hoãn đã, ba tôi đang ở đây không tiện lắm, để hôm khác nhé.”
Thôi Nịnh đồng ý, đồng thời thắt lại dây áo choàng tắm lỡ bị nới ra, nhắc tới một chuyện, “Mấy hôm nữa là khai giảng, em phải đại diện cho tân sinh viên lên phát biểu, Úc Úc, anh có thời gian đến tham dự không ạ?”
“Có chứ, gửi ngày cả giờ trước cho tôi là được.” Khúc Úc Sơn đã tắm rửa, giờ cũng không cần làm chuyện đó nữa nên mệt mỏi nằm vật xuống giường. Không lâu sau, Thôi Nịnh cũng ngả xuống kế bên hắn.
Thôi Nịnh không làm gì quá đáng, chỉ yên lặng nằm bên cạnh và nắm tay Khúc Úc Sơn, mãi cho đến khi Khúc Úc Sơn đã thiếp đi, cậu mới nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường.
Tối nay cậu vẫn phải về lại ký túc.
Lúc sắp đi, cậu không nhịn được in lên trán Khúc Úc Sơn một nụ hôn.
———
Hôm nọ phản công không thành khiến Khúc Úc Sơn khó chịu vãi chưởng. Hắn vẫn đang chờ một ngày hoàng đạo để phản công lại.
Lễ khai giảng của Đại học B diễn ra vào thứ ba, hôm đó Khúc Úc Sơn đã xin nghỉ để đến Đại học B tham dự.
Bấy giờ khóa huấn luyện quân sự của Thôi Nịnh cũng đã kết thúc.
Bộ vest Thôi Nịnh mặc hôm nay là Khúc Úc Sơn đưa cậu đi mua. Khúc Úc Sơn nhìn bộ dáng đĩnh đạc của Thôi Nịnh trên bục phát biểu, không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác con trai của mình cuối cùng cũng trưởng thành.
Thôi Nịnh đứng trên bục, mặt chẳng có bất kỳ biểu cảm gì, áo sơ mi bên trong được cài đến tận nút cuối cùng, càng làm tăng khí chất cấm dục lạnh lùng nơi cậu. Cậu phát biểu không cần đến sự trợ giúp từ bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, dẫu cho phải đối mặt với hàng chục nghìn người, cậu vẫn rất tự tin, chẳng hề lo lắng mà phát biểu một mạch không ngắc ngứ, và bài phát biểu bằng tiếng Anh phía sau cũng vô cùng hoàn hảo.
Khúc Úc Sơn đang ngồi lắng nghe dưới khán đài thì di động bỗng đổ chuông.
Hắn lấy điện thoại ra xem, thấy người gọi đến, vẻ mặt thoáng cứng lại. Chốc sau, hắn ghé mắt lên sân khấu thì thấy Thôi Nịnh hãy còn đang phát biểu.
Khúc Úc Sơn cầm di động rời khỏi chỗ ngồi của phụ huynh, tới dự lễ hôm nay còn có một số phụ huynh khác nữa.
“A lô.” Khúc Úc Sơn bước tới một góc khuất rồi nghe điện.
———–
Đến tận khi kết thúc lễ khai giảng, Thôi Nịnh mới tìm được Khúc Úc Sơn. Vì ngoại hình xuất chúng của mình mà lúc này đây Khúc Úc Sơn đang
bị rất nhiều người vây quanh. Họ đều không xem đoạn video về nụ hôn nóng bỏng trong quán bar rúng động trên mạng một thời nên đều không biết Khúc Úc Sơn, mà chỉ mồm năm miệng mười hỏi Khúc Úc Sơn có phải là sinh viên trường này không, cũng hỏi liệu có thể trao đổi thông tin liên lạc để sau này giao lưu hay đi chơi tụ tập linh tinh không.
Do buổi lễ được tổ chức ở sân thể dục ngoài trời nên Khúc Úc Sơn không mặc vest đóng thùng, mà chỉ mặc áo phông quần jean đơn giản, thoạt trông không khác sinh viên là mấy. Bởi da hắn quá trắng nên họ đều cho rằng hắn là đàn anh khóa trên chứ không phải là tân sinh viên vừa mới phải trải qua một khóa nhuộm da miễn phí.
Đây không phải lần đầu tiên Thôi Nịnh nhìn thấy Khúc Úc Sơn bị mọi người vây quanh, nhưng trước kia cậu chỉ có thể đứng ở ngoài và trơ mắt đứng nhìn. Còn hôm nay, cậu đã đi thẳng đến và nắm tay Khúc Úc Sơn ngay trước mặt mọi người, “Em xong rồi, chúng mình đi thôi anh.”
Mấy người nọ đều biết Thôi Nịnh, thấy Thôi Nịnh vừa đến đã nắm lấy tay anh đẹp trai này thì mặt ai nấy đều biến sắc, mắt đảo lia lịa qua hai người.
Đến khi Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh đi rồi, bấy giờ mới có người không kìm nổi nữa lên tiếng: “Vừa rồi là chuyện gì thế mấy bồ?”
“Hông biết nữa, chỉ thấy Thôi Nịnh nắm tay một anh giai rồi còn nói rất chi là tình củm thôi.” Có người đáp.
Mấy người bèn nhìn nhau như thể mới khám phá ra châu lục mới.
Cùng hôm đó, đã có người đăng lên Teiba trường rằng:
[Biến cực hot! Hôm nay Thôi Nịnh đã tay trong tay đi cùng với một đàn anh khóa trên!]
Lầu 1 còn cố ý thả thêm bom hạng nặng: “Đàn anh kia đẹp zai cực kỳ luôn ấy, hình như là con lai, da trắng vê lù luôn, da mặt láng o, một nốt mụn cũng không có. Ôi thôi chân còn dài mướt mườn mượt nữa chứ, sánh đôi với Thôi Nịnh thì cứ phải gọi là tuyệt phẩm trời ban đó các má ơi.”
Lát sau có người reply: “Trường củ lờ này vẫn còn đàn anh cực phẩm thế á? Giờ bóc dramu là phải có ảnh, không thì đếu tin đâu nhé thím!”
Còn phía bên kia.
Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh đã lên xe, nãy do đứng phơi nắng lâu nên đôi má Khúc Úc Sơn đã hơi phiếm hồng. Da hắn trắng nên mỗi khi phơi nắng sẽ rất dễ ửng đỏ. Hắn vừa lái xe ra khỏi trường, vừa hỏi Thôi Nịnh sao không đi chơi với các bạn.
“Giờ sẽ về công ty đấy, muốn đến công ty ngồi hở?” Khúc Úc Sơn hỏi.
“Vâng anh.”
Khi lái gần đến công ty, di động của Khúc Úc Sơn bỗng đổ chuông. Vì điện thoại đang điều hướng nên được hắn đặt trên bảng điều khiển trung tâm, Thôi Nịnh thoáng liếc cái đã thấy ngay cái tên lù lù trên màn hình – Anh Vọng Trác.
Khúc Úc Sơn cũng thấy, hắn bèn liếc Thôi Nịnh trước cái đã.
Thôi Nịnh đang nhìn chằm chằm cái tên kia, bắt được ánh mắt của Khúc Úc Sơn, bèn ngoảnh sang bảo: “Úc Úc, điện thoại anh reo kìa.”
Khúc Úc Sơn bỗng thấy chột dạ vô cớ, hắn ừ một tiếng.
“Cần em nghe giúp anh không? Đang sắp quẹo vào công ty mà nghe điện thì có vẻ hơi nguy hiểm, hay đợi lát gọi lại ạ?” Thôi Nịnh nói.
Khúc Úc Sơn suy tính một chốc rồi gật đầu.
Đây là lần thứ ba Thôi Nịnh đến công ty của Khúc Úc Sơn. Do Khúc Úc Sơn nghỉ nửa ngày nên vừa về đến công ty đã phải bù đầu giải quyết công việc, đến lúc rảnh được thây mới chợt nhớ ra Thôi Nịnh hãy còn đang trong phòng nghỉ.
Thôi Nịnh nghe thấy tiếng gõ cửa sau lưng, cất điện thoại đi rồi đứng dậy mở cửa.
“Xong rồi, về thôi.” Khúc Úc Sơn vừa dứt lời, cổ tay đã bị kéo lấy.
Thôi Nịnh nghỉ trong phòng cả chiều nên thoạt trông tinh thần phơi phới, trái ngược hẳn với Khúc Úc Sơn đang mệt lả lúc này, “Úc Úc, muốn thử ở văn phòng không ạ? Chuyện lần trước mình vẫn chưa làm xong mà.”
Nghe vâỵ, Khúc Úc Sơn vội vã liếc ra bên ngoài, do công ty của Khúc Úc Sơn không cần tăng ca nên hầu hết mọi người đều đã ra về.
Hắn hẳn nên từ chối Thôi Nịnh bởi dù gì đây cũng là công ty, nhưng mà Bá tổng trong tiểu thuyết đều thường xuyên có màn văn phòng play… với cả còn rất kích thích.
Hay là thử phát xem sao?
Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh, do dự chừng một phút, bèn đi vào phòng nghỉ rồi khóa cửa lại. Trước khi kịp phản công, Thôi Nịnh bỗng hỏi một câu, “Lúc em đang phát biểu, anh chạy đi nghe điện thoại của Chu Vọng Trác đúng không?”
Khúc Úc Sơn giật cả nảy, bỗng chột dạ liếc liếc Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh hơi nheo mắt lại, hóa thủ thành công, lật ngược Khúc Úc Sơn lại rồi túm luôn lấy gel bôi trơn hắn vẫn đang cầm chưa ấm tay, “Anh đã bảo là không còn liên hệ gì với anh ta nữa rồi còn gì, sao lại vẫn nghe máy của anh ta thế ạ?”
“Chỉ là…” Hôm nọ Khúc Úc Sơn nhận được cuộc gọi của mẹ Chu, hình như bà cũng mới biết chuyện con trai mình bị bệnh nên gọi điện đến để xin lỗi Khúc Úc Sơn, còn khóc rất thương tâm. Xưa nay Khúc Úc Sơn vốn là người mềm lòng, vậy nên thấy Chu Vọng Trác gọi điện liền nghĩ đến mẹ Chu, nên thử nghe máy xem sao.
Khúc Úc Sơn nói được vế trước bỗng sựng lại, Thôi Nịnh hồi lâu cũng không nghe được tiếp vế sau, sắc mặt thoáng cái tối sầm, đứng dậy mặc quần áo toan đi. Khúc Úc Sơn thấy thế bèn cuống cuồng giữ lấy Thôi Nịnh, “Em đừng giận, anh chỉ nói mấy câu vớ vẩn với anh ta thôi.”
Thôi Nịnh ngoảnh lại, đôi mắt đen lay láy nhìn hắn, không nói một lời. Khúc Úc Sơn lại càng thêm thấy tội lỗi, bèn sấn tới hôn cậu, cũng không làm thêm động tác gì.
Nhưng Thôi Nịnh càng hôn lại càng động tay chân.
“Úc Úc, hôm nay em muốn vào trong.” Thôi Nịnh trầm giọng nói.
Khúc Úc Sơn vẫn nhớ như in mình phải phản công, “Không… không được, em đã hứa… với anh từ lần trước rồi còn gì!”
Nói bắt đầu ngắt quãng rồi, Thôi Nịnh hiểu rất rõ yếu điểm trên người Khúc Úc Sơn.
“Lần sau.” Thôi Nịnh lại tiếp tục dụ dỗ.
Hôm nay, rốt cuộc Thôi Nịnh cũng ngộ ra tại sao chó lại thích rải nước tiểu để lưu lại mùi thể hiện chủ quyền. Cậu cũng muốn để lại mùi của mình trên người Khúc Úc Sơn, bất kể là trong hay ngoài.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Thôi Nịnh dừng lại, nhấc điện thoại đang đổ chuông, vài giây sau cậu mới hỏi Khúc Úc Sơn, “Muốn nghe không Úc Úc? Là Chu Vọng Trác gọi.”
Khúc Úc Sơn lúc này đã rệu rã lắm rồi, mắt thì ướt nhẹp, mơ mơ màng màng nghe được Thôi Nịnh nói thì ý thức mới rõ ràng hơn được xíu, “Không, không nghe!”