Chỉ có điều, nói đến được trời ban chữ......
Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn Tiêu Phục Huyên, bỗng nhiên giơ tay, xoa xoa xương vành tai của hắn.
Đều nói kiếm của Thiên Túc thượng tiên nhanh hơn cả sấm sét từ chín tầng mây, chớp mắt là có thể lấy đầu kẻ bất tuân quy củ.
Tà ma tứ phương đều tránh xa hắn mười trượng, thường nhân càng không có khả năng đến gần.
Tay đã vươn ra rồi, Ô Hành Tuyết mới nhớ tới lời nói không đầu không đuôi này, hối hận cũng không còn kịp.
Nhưng mà, kiếm trong tay Tiêu Phục Huyên chỉ nâng lên một chút, lại hạ xuống.
Âm thanh rung động ong ong mới dừng lại.
Điên cuồng từ mũi kiếm thu lại nhập vào vỏ kiếm, chỉ trong tích tắc.
Ô Hành Tuyết bị biến hoá này lảm cho sửng sốt.
Đã thấy Tiêu Phục Huyên nghiêng đầu tới, rũ mắt nhìn ngón tay hắn: "Ngươi ấn cái gì?"
Giọng nói của hắn rất trầm, lúc nói chuyện cổ lại hơi hơi rung động.
Ô Hành Tuyết co ngón tay rút trở về, "a" một tiếng: "Chữ "Miễn" kia của ngươi thì sao? Dường như vẫn luôn chưa từng xuất hiện."
Tiêu Phục Huyên nhìn thoáng qua lều tranh, quá nhiều người, hắn giống như không muốn nhiều lời.
Chỉ đáp hai chữ: "Không có."
Cũng đúng.
Tiên Đô huỷ diệt, Linh Đài không còn, ấn ký chữ "Miễn" trời ban này không còn cũng bình thường.
Ô Hành Tuyết cảm giác bản thân không biết vì sao đột nhiên mờ mịt đầu óc, đi hỏi vấn đề ngốc nghếch dư thừa này.
Hắn xua xua tay, đang muốn bỏ qua lời này, lại nghe Tiêu Phục Huyên nói: "Trước kia cũng không phải lúc nào cũng thấy được."
Ô Hành Tuyết có chút tò mò: "Không phải lúc nào thấy được? Làm sao, chữ trời ban còn có lúc ẩn lúc hiện?"
"Ừm."
"Vậy làm sao sẽ ẩn, làm sao sẽ hiện?"
"......"
Không biết vì sao, Tiêu Phục Huyên không đáp.
Hắn chỉ giơ tay nắn nắn xương cổ nơi vốn có chữ "Miễn", sau đó đi thẳng đến lều tranh.
Ô Hành Tuyết: "?"
"Vì sao gọi là điểm triệu?" – Tiêu Phục Huyên đi đến bên lều tranh, hỏi người phụ nữ mặc áo khoác dày.
Tên đệ tử bên cạnh có ý muốn ngăn cản hắn, bị một tên khác ấn xuống, vẻ mặt do dự nhìn chằm chằm dáng vẻ của Tiêu Phục Huyên.
"Bởi vì trên cổ có chữ viết." – Người phụ nữ giơ tay quơ quào một chút.
Bởi vì rét đậm áo dày, trông có vẻ hơi vụng về, càng làm cho đôi mắt đỏ ửng của cô thương tâm và trống rỗng.
Cổ có chữ viết?
Ô Hành Tuyết nghe thấy không đầu không đuôi.
Cũng may đệ tử tiên môn không nhịn được, giúp đỡ nói: "Việc này có một thời gian náo loạn ở ngoại thành Ngư Dương.
Người đầu tiên gặp hoạ là một tiều phu, người hiền lành, ngày đó ngủ một giấc dậy, trên cổ đột nhiên hiện ra chữ, giống như......!giống như hình như trời ban, sinh ra đã có, xoá như thế nào cũng không thể xoá sạch."
Hắn nhìn cổ Tiêu Miễn một cái, đã nhanh chóng quay lại: "Sau đêm hôm đó tiều phu kia liền mất tích, mất tích cùng hắn là cây rìu thường dùng còn có lư hương trước điện thờ."
"Lư hương?" – Y Ngô Sinh nghe thấy đến hoang mang.
"Đúng vậy, lư hương." – Đệ tử tiên môn gật đầu, nói: "Người nhà kia cảm thấy kỳ quái, tìm kiếm xung quanh, đều tìm không thấy.
Bảy ngày sau, già trẻ một nhà bọn họ mơ thấy cùng một giấc mộng."
"Mơ thấy tiều phu kia ngồi xếp bằng ngay ngắn trên điện thờ, một tay cầm rìu, một tay nâng lư hương, trên đùi đặt cái đầu bị chặt của mình.
Máu từ nơi cổ bị chặt đứt chảy xuống, chảy khắp cả người, cái đầu kia còn mở miệng nói chuyện."
"Nói cái gì?"
"Nói hắn được điểm triệu thành tiên, thờ cúng trong miếu ở Đại Bi cốc, để người nhà hắn nhớ rõ mang nhang đèn tới cúng bái cho hắn."
"Người nhà kia tỉnh dậy lập tức tới xin bọn ta giúp đỡ.
Nhưng mọi người đều biết, Đại Bi cốc này phong cốc đã lâu, người ngoài không dễ gì đến được.
Sau đó có mấy sư huynh sư tỷ không nhịn được, mang theo vô mộng đan mua được từ Hoa gia, chạy một chuyến đến Đại Bi cốc."
"Có vô mộng đan tương trợ, sư huynh sư tỷ trái lại không bị cản trở.
Nhưng bọn họ vội vàng một chuyến, cũng không thể tìm được tiều phu kia, chỉ nhặt được cây rìu to bản, máu chảy đầm đìa."
Nghe thấy "Hoa gia vô mộng đan", Ô Hành Tuyết ngẩn ra một chút, mắt nhìn Y Ngô Sinh.
Lại thấy hắn rũ mắt gật đầu, kéo khăn vải che miệng và mũi lên, che kín hơn phân nửa khuôn mặt, thần sắc khốn khổ.
Người đời đều dựa vào vô mộng đan để ra vào hiểm cảnh nơi Đại Bi cốc, ngược lại bản thân người làm ra vô mộng đan lại không có được phúc khí như vậy.
Thật là......!không nói đạo lý.
"Tóm lại, lúc sau luôn người người gặp hoạ, tình trạng không khác lắm.
Đều là cần cổ bỗng nhiên hiện chữ lạ, sau khi màn đêm buông xuống lập tức biến mất.
Ngay cả khi dùng dây thừng trói trên giường, để người canh gác ngày đêm cũng vô dụng.
Người trông chừng luôn sẽ ngủ gật, dây thừng trói người thật ra không được cởi mà trên đó toàn là máu.
Giống như là......"
Đệ tử tiên môn mặt xanh lè: "Rất giống là người bị trói bị cắt dọc theo dây thừng, đi ra ngoài.
Cho dù là biến mất như thế nào, người mất tích đều sẽ báo mộng nói bản thân được điểm triệu thành tiên, buộc đến Đại Bi cốc dâng hương khói cúng bái."
"Đây lại là cả nhà gặp hoạ." – Hắn chỉ vào người phụ nữ kia, "Hai nữ nhi cũng không còn, mấy người bọn ta tới tìm một chút.
Thật ra –––– "
Hắn giật môi, dường như muốn nói thật ra cũng không tìm được.
Nhưng nhìn đôi mắt đỏ bừng của người phụ nữ, vẫn nuốt lại lời muốn nói.
"Sự việc hung hiểm như vậy, môn phái các ngươi chỉ phái tới ba người?" – Y Ngô Sinh kinh ngạc.
"Này không phải là hai ngày trước, Thương Lang Bắc Vực trên biển Vô Đoan sụp đổ sao, môn hạ đệ tử đa số đều đi bên kia, hao tổn vô số.
Bọn ta cũng không phải môn phái lớn gì, thật sự là nhân thủ có hạn." – Ba đệ tử kia lẩm bẩm.
Ô Hành Tuyết vốn muốn đến lều tranh chờ trời tối, nghe xong lời này, mũi chân vừa chuyển đã quay về xe ngựa.
Tư vị toàn thiên hạ bêu danh là cái gì hắn đều quên mất.
Nhưng trước mắt mà nói, đi hù doạ vài tên tiểu quỷ tiên môn không tiên không tuổi, không bằng ở trong xe ngựa bọc thảm ngủ một giấc.
Hắn mong đợi một giấc ngon lành này có thể mơ thấy một chút gì đó, Thước Đô cũng tốt, quá khứ cũng được, nhưng lại không có.
Thật ly kỳ, hắn không có mơ thấy bất kỳ cảnh tượng gì nguyên vẹn, cũng không có bất kỳ người nào hoàn chỉnh.
Nhưng thật ra lại mơ thấy chữ "Miễn" kia, kim sắc mờ ảo nhàn nhạt, gần sát tựa như chỉ ngay trước chóp mũi......
–––––––
Ô Hành Tuyết đột nhiên mở mắt, thấy Tiêu Phục Huyên đứng trước mặt, đang gập người cúi xuống.
Hắn liếm môi một chút, bắt lấy cổ tay Tiêu Phục Huyên, "Ngươi ––––– "
Nói còn chưa dứt lời, Ô Hành Tuyết liền nghe thấy tiếng leng keng nho nhỏ vang lên, vừa cúi đầu nhìn thấy dầu ngón tay Tiêu Phục Huyên nắm lấy một đôi chuông bạc.
Giống hệt chuông gió buộc trên cổ tay hắn ở Hoa gia.
"Làm gì vậy, lại muốn bắt ta?" – Ô Hành Tuyết hơi ngây người nhìn lục lạc.
Tiêu Phục Huyên không đáp, để mặc hắn nắm chặt cổ tay, ngón tay lại di chuyển, buộc chuông bạc bên hông Ô Hành Tuyết.
Lúc hắn cúi đầu, xương tai và cổ cách rất gần.
Ô Hành Tuyết theo bản năng nhìn thoáng qua nơi vốn nên có chữ "Miễn" kia.
"Thiên toả không giải được, chỉ có cái này." – Tiêu Phục Huyên nặng nề mở miệng.
Ô Hành Tuyết do dự một lát, buông lỏng tay ra.
Xiềng xích không giải được, sau đó thì sao? Có liên quan gì đến lục lạc?
Không bao lâu, hắn đã hiểu rõ ý tứ của những lời này.
Bên ngoài xe ngựa, mặt trời đã xuống núi.
Theo lời mấy đệ tử tiên môn kia có thể qua cầu vào cốc.
Ô Hành Tuyết đi theo phía sau Tiêu Phục Huyên xuống xe ngựa, những người khác đã tới bên cầu treo.
Ban đêm Đại Bi cốc bỗng nhiên nổi lên bão tuyết, lúc Ô Hành Tuyết đi qua xiềng xích trên người luôn xôn xao vang vọng.
Những xiềng xích đó thật ra rất nhỏ, hắn không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được, từng cây đinh khoá xuyên thấu xương cốt chọc thủng hồn phách, như bóng với hình.
"Âm thanh gì vậy?" – Khi đến gần chỗ kia, mấy đệ tử tiên môn nghe thấy tiếng động, lẩm bẩm một câu.
Bọn họ nương theo tiếng vang mà quan sát xung quanh, tầm mắt dừng ngay trên người Ô Hành Tuyết.
Nháy mắt bọn họ trở nên đề phòng đến khi nhìn thấy chuông bạc bên hông mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Ô Hành Tuyết nhìn thấy, nhẹ nhàng mở miệng: "Ừm......!Ta nói tại sao lại tốt như vậy, đột nhiên lại treo chuông bạc cho ta."
Hắn quay đầu lại, thấy Tiêu Phục Huyên mặt lạnh căm căm.
"Thượng tiên? Ngươi......" – Hắn nhìn đôi mắt Tiêu Phục Huyên, đang muốn mở miệng.
Trước khi hắn kịp mở miệng Tiêu Phục Huyên đã nâng kiếm, vỏ kiếm đẩy một chút ngay eo hắn, trầm giọng: "Lên cầu."
Được.
Ngươi có kiếm ngươi định đoạt.
Ô Hành Tuyết đi dọc theo cầu treo dài thật dài.
Phía trước là Ninh Hoài Sam và cụt tay, bọn họ chạy khắp nơi rồi lại vòng về, không nhìn ra có thay đổi nào.
Chỉ dặn dò như thường lệ: "Thành chủ, âm vật dơ bẩn xung quanh bọn ta đã dọn dẹp xong.
Lát nữa vào cốc đừng cách bọn ta quá xa.
Những vật nhỏ đó không cần ngài ra tay, để bọn ta giải quyết."
Ô Hành Tuyết nhìn cái ót hai người bọn hắn, thuận miệng đáp: "Ha, tốt như vậy."
"Đó là đương nhiên!"
Lúc trước bọn họ đã nói, bên dưới cầu treo này rậm rạp đồ vật nằm bò, chỉ có buổi tối qua cầu mới không kinh động.
Ô Hành Tuyết vừa cân nhắc nguyên nhân vừa cảm thụ dưới chân.
Lại phát hiện phía dưới cầu