"Tiêu Phục Huyên." – Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn hắn.
"Ừm." – Tiêu Phục Huyên nặng nề lên tiếng, buông lỏng tay ra.
Ấm áp đột ngột rút lui, Ô Hành Tuyết vuốt ve ngón tay một chút bỗng hỏi: "Ngươi đang thử ta sao?"
Tiêu Phục Huyên nhắm mắt, sau một lát đáp: "Không có."
"Thật sự không có?"
"......"
Ô Hành Tuyết đang muốn hỏi lại, bỗng nhiên chậm chạp mà nhận ra noãn lô trong tay mình vừa nóng trở lại, hơi nóng hừng hực xuyên thấu qua làn da truyền đến đầu ngón tay, làm xương cốt của hắn đều thả lỏng ra.
Việc này là ai làm không cần nói cũng biết.
Tiêu Phục Huyên liếc nhìn hắn, không lên tiếng nữa.
Thật giống như câu "Tay lạnh như băng" đều không phải là vạch trần hắn động qua nội kình cực hàn mà chỉ là một câu đơn thuần lại tự nhiên giống như trần thuật mà thôi.
Ô Hành Tuyết ôm noãn lô ngây ra, chợt bị một người đụng phải.
Mấy bá tánh kia không có tiên thuật, vô cớ rơi xuống huyệt mộ này, lại có thi thể âm vật đầy đất, sợ tới mức không biết đặt chân ở đâu.
Mặt bọn họ cũng không còn một chút máu, né tránh lung tung, không chú ý phía sau mới đụng vào Ô Hành Tuyết.
"Xin lỗi xin lỗi." – Bọn họ liên thanh xin lỗi, "Nơi này......!Nơi này quá đáng sợ."
Áo khoác đông của bọn họ bó đến vừa dày vừa chặt làm cho động tác không nhanh nhẹn còn có chút vụng về, gật đầu lại hơi giống khom lưng.
Vừa ép sợi bông trên áo khoác, trong gió lập tức mang theo một mùi hương.
Ô Hành Tuyết ngửi thấy có chút quen thuộc.
Còn chưa mở miệng mấy con cháu tiên môn kia đã nói trước: "Mùi cống hương quá nặng."
"Các ngươi mang cốc hương tới?" – Bọn họ hỏi mấy bá tánh kia.
Bá tánh ấp úng.
Tiên môn đệ tử sốt ruột nói: "Trước đó không phải đã nói rồi sao, tất cả đều không được mang, các ngươi tại sao lại không nghe!"
"Cống hương làm sao vậy?" – Ô Hành Tuyết đỡ người phụ nữ lảo đảo không ổn kia.
Đệ tử tiên môn nói: "Những người bị điểm triệu đó không phải đều báo mộng sao, muốn người nhà đến Đại Bi cốc dâng lễ cúng bái.
Cúng bái bình thường sao, chẳng qua là thức ăn hoặc là nhang đèn, nhưng không tốt chính là không tốt ở chỗ này."
Đệ tử tiên môn nhìn thoáng qua người phụ nữ mắt đỏ bừng kia, do dự mà nói: "Người bị điểm triệu......! mười có tám chín dữ nhiều lành ít, nếu là giống như trong mộng tứ chi rơi rụng lại ở nơi Đại Bi cốc hung hiểm này, vậy đúng là quá đáng sợ."
Đôi mắt của người phụ nữ càng đỏ hơn, thân thể run rẩy kịch kiệt.
Trong lòng rõ ràng dữ nhiều lành ít là một chuyện, nghe thấy thẳng thừng như vậy lại là một chuyện.
Nàng thạt nhìn sắp không đứng vững được nữa, được những người khác đỡ lấy vụng về mà trấn an.
Đệ tử tiên môn vẻ mặt áy náy nhưng vẫn kiên trì mà nói: "Thức ăn hoặc nhang đèn là dùng để cúng thần tiên chân chính.
Nếu thành hung vật, dâng những thứ này hoàn toàn vô dụng, chúng nó muốn chính là người sống.
Ngươi lấy cống hương và điểm tâm đến lừa gạt chúng nó không phải càng chọc chúng nó tức giận hay sao? Cái này giống như chúng ta đói bụng, có người bưng thức ăn đến lại cố tình không phải thứ chúng ta có thể ăn, vậy có phải càng đói bụng hay không?"
Bọn hắn sợ những bá tánh đó cố chấp, nghe không hiểu, dường như giải thích cặn kẽ cho bọn họ.
Mấy bá tánh tụ lại một cụm bên vách đá thành thật lắng nghe, thậm chí còn liếm môi đồng tình.
Đệ tử tiên môn: "......"
Bọn hắn cực kỳ đau đầu: "Csac ngươi không nghe nói sao? Lúc trước có mấy nhà sốt ruột, không xin giúp đỡ của tiên môn, tự mình mang theo nhang đèn thức ăn tới Đại Bi cốc.
Kết quả thì sao? Một người cũng chưa trở về, nghe nói sau khi vào lại cốc chỉ nhìn thấy một ít quần áo rách vụn dính máu, còn có tay chân đứt gãy và mảnh vụn còn lại.
Các ngươi! Ôi!"
Mấy bá tánh im lặng không nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, dừng như bị doạ choáng váng.
Ô Hành Tuyết lại ngửi ngửi bốn phía, quan sát bọn họ một chút chợt vươn tay, nói: "Các người đều mang những vật đó? Lôi ra ta nhìn xem."
Các bá tánh sửng sốt, tay vuốt ngực.
Đệ tử tiên môn kinh hãi: "Đừng! Tuyệt đối đừng! Công tử ngươi không nên chỉ bậy!"
Bọn họ quay đầu trừng sang đây.
Ô Hành Tuyết vẻ mặt vô tội, trong lòng lại rất hiếu kỳ.
Hắn thầm nói không phải là người người nên tránh ta như tránh rắn rết sao, mấy tên tiểu hài tử này trái lại lá gan rất lớn mà, còn trừng ta?
Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, mấy tiểu đệ tử này tuổi còn nhỏ.
Hai mươi lăm năm trước hắn bị đóng vào Thương Lang Bắc Vực bọn họ chỉ sợ còn chưa sinh ra, không nhận ra đúng là bình thường.
"Tuy là bạn đồng hành của công tử đều là cao thủ." – Mấy tiểu đệ tử kia nhìn thoáng qua Tiêu Phục Huyên, Ninh Hoài Sam và Phương Trữ, "Nhưng có một số việc sợ là không tinh tường như vậy –––– "
Ô Hành Tuyết vừa nghe lời này, trong lòng cân bằng không ít.
Nhìn xem, Thiên Túc thượng tiên bọn họ cũng nhận không ra.
Đoán chừng còn chưa nhìn thấy ấn ký chữ "Miễn" kia xem Tiêu Phục Huyên thành cao thủ tán tu nào đó.
"Lễ vật cúng bái này đã mang theo rồi cất giấu vẫn tốt hơn lấy ra." – Một đệ tử tính tình thẳng thắn, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi chắp tay vái lạy vài vị bá tánh: "Cầu xin các ngươi, tuyệt đối che kín đừng chạy loạn.
Những hung vật đó nếu hưởng qua mùi vị người sống sẽ không nhị lại được.
Không ai đưa tới cửa, nói không chừng tự mình ra ngoài bắt."
Mấy bá tánh kia nuốt một ngụm nước bọt, khăn dày bọc quanh người, gật gật đầu.
Mấy đệ tử kia dặn dò xong, móc ra châm vàng tìm hung từ trong lồng ngực, thử lên mọi nơi.
Trong đó một đệ tử giơ kim châm lên dò xét trên người tượng thần, bỗng nhiên "di" một tiếng, hỏi: "Các ngươi xem qua toà tượng thần này chưa? Ta sao lại không biết chứ? Này là thờ ai hả?"
Mấy đệ tử tiên môn sôi nổi quay đầu lại nhìn xem, cũng hoang mang theo: "Đúng nha, đây là vị thần tiên nào? Ta cũng chưa từng gặp qua, các ngươi nhận ra không?"
"Không biết được."
"Ngươi không phải là thuộc lòng tiên phổ?"
"Ta đây cũng không biết."
Tiểu đệ tử tiên môn cũng không nhận ra tượng thần? Đúng là có chút kỳ lạ
Ô Hành Tuyết ngẩng đầu.
Tượng thần kia bị chấn đến nứt vài vết tinh mịn nhưng vẫn có thể nhìn ra bôn dáng tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận thanh tú.
Hắn một tay cầm cờ trắng, một tay nâng một nhánh cây, chạc cây rất dài vươn lên trên, trên ngọn mọc ra một đoá hoa, vừa vặn che mất một con mắt của tượng thần.
Tượng thần như vậy, nếu thật sự từng thấy qua hẳn là không dễ dàng quên mất.
Nhưng mấy tiểu đệ tử tiên môn vắt hết óc cũng không nghĩ